Khi Hà Yến và Thuận Thuận cầm thuốc ra khỏi Thái y viện thì mặt trời đã ngả về tây.
Thuận Thuận cất gói thuốc vào tay áo, “Chủ tử, lần này phải đến ngự thư phòng thôi.”
Hà Yến thong thả nói: “Còn chưa vội đi.”
Thuận Thuận cung kính nói: “Đã như vậy, nô tài cùng chủ tử về Vị Ương cung trước.”
Hà Yến nghiêng mặt, trên mặt mạ một tầng nắng chiều ấm áp, “Ngươi có thể nói chuyện với người trong cung Ninh tần không?”
Thuận Thuận đáp: “Nô tài và Lý công công của Cảnh Tuyên điện cũng coi như quen biết.”
Hà Yến gật đầu, “Không tồi.”
Thuận Thuận ngẩng đầu lên, “Chủ tử có gì phân phó ạ?”
Hà Yến: “Hồi cung nói sau.”
Chờ hai người trở về Vị Ương cung, hoàng hôn đã buông xuống, chim nhạn bặt tăm, ánh trăng treo nghiêng.
Cung nữ Vị Ương cung váy trắng lay động, thắp nến đỏ trong đèn cửu khúc linh lung, đốt đàn hương, khói nhẹ vấn vít.
Thấy Hà Yến trở về đều lũ lượt khom lưng.
Hà Yến khoát tay, “Lui xuống cả đi.”
Sau đó quay lại phân phó Thuận Thuận, “Đi xuống sắc thuốc, đừng quên để lại một ít.”
Thuận Thuận ngớ ra, “Để lại một ít làm gì ạ?”
Hà Yến nói: “Sau đó tìm cơ hội nhét vào người Lý công công của Cảnh Tuyên điện.”
Thuận Thuận bấy giờ mới hiểu, thấp giọng đáp một câu, “Chủ tử cứ yên tâm.”
Hà Yến thong thả bước vào trong, cúi đầu nhìn người nằm trên long sàng, “Sao trông ngươi như sắp tắt thở vậy?”
Hoài Hoài nằm ngang trên giường hệt như xác chết, “Thật là thời thế đảo điên, nhớ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316667/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.