Nguyên Kinh cũng không chấp nhặt, ngược lại chậm rãi tiến lên, cúi đầu nhìn đống giấy bừa bộn trên bàn.
“Sao vẫn còn luyện chữ?”
Hà Yến thấy mi mắt y buông xuống, trông như buồn bực, liền lạnh giọng nói một câu, “Nhìn dáng vẻ ngươi, chẳng lẽ là trên triều đình bị ức hiếp?”
Nguyên Kinh nỗi lòng bề bộn, hoàn toàn chưa nhận ra Hoài Hoài khác thường, chỉ lạnh nhạt đáp một câu, “Không có.”
Hà Yến lẩm bẩm: “Cũng phải, trừ ta ra còn ai dám ức hiếp ngươi.”
Nguyên Kinh ngước nhìn Hà Yến một cái, hắc mâu u u tỏa ánh sáng lạnh.
Hà Yến như choàng tỉnh lại, trong đầu nghĩ dáng vẻ bình thường của Hoài Hoài, kéo Nguyên Kinh vào lòng, gượng cười nói, “Không sao, Hoàng thượng, còn có ta mà.”
Nguyên Kinh nhíu mày, song không đẩy ra, “Ừ.”
Vừa vặn tới giờ uống thuốc, tiểu cung nữ Vị Ương cung xách thực hạp mở cửa đi vào, đang định đưa thuốc, lại thấy Hỉ Liên khoanh tay đứng kế bên, trong lòng lập tức hiểu được ba phần, vội khom lưng lui ra.
Còn chưa đi được mấy bước đã bị gọi lại, “Cái gì vậy?”
Tiểu cung nữ đáp: “Thuốc ạ.”
Hỉ Liên nói: “Đưa đây cho ta.”
Cung nữ nghe vậy đặt thực hạp xuống ngay ngắn, cẩn thận bưng chén thuốc ra, đưa lên tay Hỉ Liên, “Làm phiền công công.”
Hỉ Liên nhận thuốc, ho nhẹ một tiếng, quay vào nội điện.
Hai người mới còn như keo như sơn nghe động tĩnh bên ngoài đã tách ra. Hỉ Liên đặt chén thuốc trên bàn ăn, cúi đầu thưa: “Đến giờ uống thuốc rồi ạ.”
Nguyên Kinh dĩ nhiên biết đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316664/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.