Hai người làm tận đến canh ba, Hoài Hoài chỉ cảm thấy mật huyệt kia chặt vừa đủ, thật sự tuyệt không thể tả, ưỡn lưng thúc mạnh vài cái, bấy giờ mới phun trào ra.
Nguyên Kinh cả eo lẫn chân mỏi nhừ, bị người ta điên cuồng thúc vào chỗ u mật, trước mắt đã thở hồng hộc.
Nằm trên mép giường như rã ra, Nguyên Kinh mơ mơ màng màng để Hoài Hoài làm sạch, cả quy củ ngự thư phòng không cho ai ở lại cũng quên mất, trực tiếp mê man đi.
Cung nhân ngoại điện chỉ để lại vài thái giám cung nữ trực đêm, số còn lại đều về nghỉ ngơi.
Hỉ Liên nghe bên trong không còn động tĩnh gì, liền khẽ khàng đi vào.
Trong nội điện thoang thoảng mùi tanh, hai người trên giường đắp chăn ngủ cùng, thò ra một chân, không biết là của ai.
Hỉ Liên khẽ thở dài, tắt mấy ngọn đèn rồi quay người đi ra.
Hoàn toàn không chú ý tới Hoàng thượng ngủ ở bên ngoài lại thình lình nhíu mày.
Phúc Thọ điện, chuông lớn ngân vang ngàn đời.
Linh Vũ cung, hồng mai ngậm tuyết.
Đầu năm Nguyên Kinh thứ năm, bá quan triều thánh.
Long liễn hạ, người vén màn bước ra, mặt trắng thắng tuyết, mày đen như mực, thật là nam tử tuấn tú tuyệt đỉnh, có điều loại tuấn tú đó không phải dùng để thưởng thức, giống như đóa hoa chi chít gai nhọn vậy, mặt đầy lệ khí, chỉ được ngắm mà không thể ghẹo.
Hôm qua tuyết rơi suốt đêm, trong hoàng thành lạnh vô cùng, sương tuyết rải khắp nơi.
Hỉ Liên đi ở đằng trước cẩn thận hầu hạ, “Hoàng thượng, coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316662/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.