Hoài Hoài và Xuân Bảo vòng ra phía sau, thấy hai thị vệ dựa vào nhau ngủ say, liền rón rén vòng qua.
Hoài Hoài đứng dưới tường cung, nhất thời bối rối.
Gần bức tường này cả một gốc cây cũng không thấy, nếu muốn tay không trèo lên thì thật sự hơi khó.
Do dự đủ điều, Hoài Hoài quay đầu nhìn Xuân Bảo kế bên, thì thào: “Cao quá… Làm thế nào đây?”
Xuân Bảo ngửa đầu nhìn bức tường cao tít, vẻ mặt càng phiền muộn hơn.
Hoài Hoài thân thủ tốt như vậy cũng không thể lên, nói chi loại người sợ độ cao như mình, mà ban nãy đi cũng quên mang cái móc bữa trước làm, bức tường này cao hơn mình không chỉ gấp hai, dù mọc cánh sợ cũng chẳng bay qua nổi.
Hai thị vệ cúi đầu co lại, hít thở nhè nhẹ, ngủ chưa say, thỉnh thoảng động đậy đều là nhích tới người bên cạnh.
Màn này khiến Xuân Bảo cũng buồn ngủ theo.
Xuân Bảo ngáp một cái, chảy ra ít nước mắt, “Hoài Hoài, ngươi trèo một mình đi, ta ở đây ngủ một giấc.”
Hoài Hoài thấp giọng nói: “Thị vệ sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào, làm sao ngươi có thể ngủ ở đây?”
Xuân Bảo nhắm mắt, “Không bằng ta đứng chợp mắt một lúc, ngươi giẫm lên vai ta đi.”
Hoài Hoài vui mừng, “Đây quả là một biện pháp tốt.”
Nói xong liền đẩy Xuân Bảo tới chân tường, giẫm mặt gã trèo lên.
Xuân Bảo bị Hoài Hoài giẫm xây xẩm mặt mày, suýt cắn nát hàm răng, “Mẹ ơi, mắt sắp lọt ra rồi…”
Hoài Hoài chẳng thèm bớt sức, chỉ muốn mau chóng trèo lên.
Hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316649/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.