Nằm đến canh ba, Nguyên Kinh mới hơi buồn ngủ.
Bị Hoài Hoài ôm, mặc dù rất khó chịu, song cũng không vướng víu lắm.
Tận đến canh năm hửng sáng, Hỉ Liên đứng bên ngoài gọi lâm triều, Nguyên Kinh mới tỉnh giấc.
Người phía sau sốt cao cả đêm, mồ hôi dính đầy người Nguyên Kinh, chạm đâu cũng ẩm.
Nguyên Kinh đen sì mặt đứng dậy, vừa giãy khỏi đôi tay quanh hông, Hoài Hoài liền nhổm dậy.
Chăm chú nhìn Nguyên Kinh, “Đừng đi.”
Nguyên Kinh bị dọa không nhẹ, quay đầu lại, chỉ nói hai chữ, “… Tảo triều.”
Hoài Hoài à một tiếng, nhìn người bên cạnh chỉnh lại áo mũ, đứng dậy, vén rèm ra ngoài.
Trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương, là mùi thơm trên người y.
Hoài Hoài cười ngốc nghếch, hoàn hồn lại, mới biết đêm qua mình được ân sủng cỡ nào.
Hoài Hoài đi chân trần xuống đất, xiêm y cũng không buồn mặc, như trúng cổ mà ra ngoài, đứng ở cửa đại điện, nhìn người nọ được một đội người bảo vệ xuất điện.
Trời còn chưa sáng hẳn, những ngọn đèn treo như ánh sao, chập chờn trong gió lạnh, tựa đôi mắt rưng rưng.
Nguyên Kinh ngoái lại, vừa vặn gặp ánh mắt Hoài Hoài dõi nhìn mình, như bị kim đâm, vội vàng quay đầu đi, rảo bước xuất cung.
Chờ tiễn Hoàng thượng đi rồi, cung nhân Vị Ương cung đang quỳ vội vàng đứng dậy, lấy một tấm áo choàng lông hồ khoác cho Hoài Hoài, “Ngài coi chừng cảm lạnh.”
Hoài Hoài như bị câu hồn, mặc đôi tay cung nữ kia sờ trán mình, “Cũng ổn, hạ sốt rồi.”
Hoài Hoài vô thức hỏi lại, “Ta khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316643/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.