Trong tẩm cung, sứ men xanh nóng ấm, trà thơm ngào ngạt.
Đàn hương vấn vít, thiên tử phía sau long án đang lật xem tấu chương.
Tầm mắt Nguyên Kinh dừng trên những nét mực đã khô, lại hoàn toàn không biết trên đó nói gì.
Hỉ Liên bên cạnh thấy Nguyên Kinh nhìn chằm chằm một bản tấu chương đến nửa nén nhang, lại thấy thần sắc y yên bình, không có lệ khí dĩ vãng, liền đánh bạo mở miệng, “Hoàng thượng hình như có tâm sự.”
Nguyên Kinh đóng tấu chương lại, “Trẫm không nên gọi hắn tới đây.”
Hỉ Liên nghe vậy phỏng đoán một hồi lâu.
Nghĩ Hoàng thượng chỉ mở miệng tự trách chứ chưa hạ lệnh cự tuyệt, ý tứ trong đây sợ không đơn giản như ngoài miệng.
Nghĩ đến đây, Hỉ Liên cúi xuống, “Nô tài ngu dốt, nô tài chỉ cảm thấy, gọi hắn tới tựa hồ có thể phân ưu cho Hoàng thượng, Hoàng thượng một mình quá mệt mỏi, nô tài nhìn thấy cũng khó chịu.”
Nguyên Kinh nói nhàn nhạt: “Hắn thì có thể phân ưu gì cho trẫm.”
Hỉ Liên há dám nói ra huyền cơ bí mật, chỉ khom lưng khiêm ti đáp: “Nô tài ngu dốt, nô tài không biết.”
Nguyên Kinh nói: “Hà Yến dầu gì cũng là Đốc sư quyền khuynh một thời, lúc ấy hắn làm Đốc sư, từng nhiều lần chinh chiến biên thành, man di và Đại Bình tuy cũng phân tranh không nghỉ, nhưng tổng thể xem như thái bình. Hôm qua trẫm chỉ muốn hỏi hắn một chút, biết đâu hữu ích cho cuộc chiến, lại quên hắn vốn là con mọt lớn nhất quốc gia này.”
Hỉ Liên nghe vậy, khẽ thở dài, “Nếu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316636/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.