Bên trong ngự thư phòng.
Thiên tử minh y cẩm bào, thần sắc lãnh lệ.
Trên khuôn mặt hoàn hảo, lệ khí như dông bão sắp đến.
Hỉ Liên hiểu rất rõ.
Bỗng nhiên gặp tên ngốc này, tâm trạng Hoàng thượng dĩ nhiên sẽ chẳng tốt đến đâu.
Khi nãy gặp Tú Tú mình cũng nổi trận lôi đình mắng hắn không đầu óc, Hoàng thượng sắp sửa hạ triều mà còn dẫn tên ngốc này đến đây, nếu đụng mặt khiến long nhan đại nộ thì phải làm sao?
Ai ngờ thiên ý trêu người, mình nói thế mà trúng luôn.
Tú Tú đứng ở một bên, tuy sắc mặt xanh tái song cũng xem như trầm tĩnh.
Trong lòng Hỉ Liên hơi sợ hãi, thấy Nguyên Kinh ngồi trên long ỷ không nhúc nhích.
Ánh mắt nhìn cuộn công văn chưa mở hết, như pho tượng, không một chút hơi người.
Hỉ Liên lau mồ hôi lạnh vã ra đầy đầu, mặc dù đi theo Nguyên Kinh từ khi y còn là Vương gia, song nhiều lúc Hỉ Liên vẫn chẳng cách nào hiểu thấu tính tình vị thiên tử này.
Thở dài một hơi, Hỉ Liên chầm chậm quỳ xuống, khấu đầu thật vang, “Hoàng thượng, nô tài có tội.”
Tú Tú thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống theo, đầu dán sát đất, tất cung tất kính.
Cung nhân xung quanh thấy Hỉ công công được Hoàng thượng sủng nhất cũng quỳ xuống xin tha, vô hình trung đều phát rét.
Ngự thư phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, trong không khí ngập tràn sóng ngầm kinh sợ.
Nguyên Kinh như không nghe thấy, mi mắt hơi rũ xuống, nhìn bích tỷ trên bàn mà thừ ra.
Sắc mặt tự dưng lại hơi dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316633/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.