Nguyên Kinh chậm rãi hoàn hồn, ẩn đi sự sợ hãi nơi đáy mắt, lộ ra vẫn là lệ khí trước sau như một.
“Người đâu-“
Thị vệ cung kính tiến lên, “Có.”
“Lôi về Họa Vũ cung – cấm túc -” Trên khuôn mặt trắng bệch của Nguyên Kinh không một chút huyết sắc, “Về phần kẻ kia, đưa vào bạo thất, đánh ba mươi gậy.”
Thị vệ sửng sốt, nhưng vẻ mặt không thay đổi, tuân chỉ làm việc.
Hỉ Liên bên cạnh cũng rõ như gương, khom lưng buông tay, theo sau Hoàng thượng quay người đi.
Đi một lúc lại phát giác không phải hướng Cảnh Tuyên điện, suy tư hồi lâu liền đánh bạo nhắc nhở, “Hoàng thượng, đây không phải là đường đến Cảnh Tuyên điện…”
Trên mặt Nguyên Kinh phủ đầy hắc khí, “Bãi giá, về ngự thư phòng.”
Hỉ Liên không dám hỏi nữa, lặng lẽ theo sau, quay đầu hồi cung.
Hoài Hoài thấy Nguyên Kinh muốn đi, bỗng nhiên lòng nóng như lửa đốt, “Đừng đi-“
Giơ tay thẳng ra, nhưng người nọ ngày càng xa, dù thế nào cũng không với đến.
Hoài Hoài gắng sức muốn giãy ra, thế nhưng thị vệ trên người thật sự quá nhiều, đè chặt hắn giữa tuyết địa, cho đến khi thoát lực.
Một đầu khác, Xuân Bảo bị đánh co thành một cục, lại dãn người ra.
Thị vệ đầu lĩnh giơ tay, “Dừng.”
Chúng thị vệ tay đấm chân đá dừng lại, nhìn người dẫn đầu.
Người dẫn đầu nhìn tiểu thái giám như vũng bùn dưới đất, mắt trầm xuống, “Tám phần là chết rồi.”
Đá thêm hai phát, thấy Xuân Bảo lại lần nữa co tròn, mới giận dữ nói: “Cả gan giả chết! Tiếp tục đánh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316620/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.