Hoài Hoài sững sờ một lúc lâu nói: “Dài quá, không nhớ nổi.”
Xuân Bảo thở dài, rất tiếc hận, “Đáng tiếc mất một vở kịch hay.”
Hoài Hoài khá áy náy, “Xin lỗi, nếu là một câu còn được, chứ kịch dài như vậy, lỡ đến lúc đó ta hát không được, chẳng phải quá mất mặt?”
Xuân Bảo ngồi trở lại đầu giường lò, “Cũng phải, xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác.”
Đang nói chuyện thì Du công công bưng cơm canh mới nấu vào phòng.
Để đĩa gà xào nhân hạt đào lên bàn, Du công công nhìn bát thuốc sạch trơn, rất vừa lòng, “Lần này uống sạch lắm.”
Hoài Hoài cầm đũa gảy gảy đĩa, không muốn ăn chút nào.
Xuân Bảo bên cạnh nhìn chằm chằm thịt băm vàng óng ánh, đáy mắt lại có vẻ đói khát.
Du công công đâm đũa tới, “Nhìn gì mà nhìn, còn không mau đi làm việc, cả ngày chỉ biết ăn.”
Xuân Bảo lúng túng vâng một tiếng, đang định đi thì bị Hoài Hoài gọi lại, “Đừng đi, còn chưa bàn bạc xong mà.”
Du công công liếc cả hai một cái, nét châm chọc trên môi càng rõ, “Hai người có thể bàn bạc cái gì.”
Hoài Hoài cầm đũa, lại gảy gảy, “Món này hơi nguội rồi, ngươi đi hâm đi.”
Du công công nhìn món gà xào nóng hôi hổi, mặt cứng đờ, “Món này mới bưng lên thôi.”
Dừng một chút, lại nói: “Huống hồ ngài còn chưa nếm, chỉ lấy đũa chọc, mà cũng thử được nóng nguội?”
Xuân Bảo hiểu ý Hoài Hoài, mở miệng: “Ông không thấy món này bốc hơi lạnh à?”
Du công công quay đầu lại lườm một cái, “Ta sẽ ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316618/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.