Du công công rất lấy làm lạ.
Vốn Hoàng thượng đã tới cổng, kết quả là ngay cả cổng cũng chưa vào đã trực tiếp đi về.
Khó khăn lôi Hoài Hoài trên tường xuống, tên ngốc này cũng không đòi ra ngoài nữa.
Ngơ ngác ở trong phòng một buổi sáng, vẻ mặt si ngốc, ánh mắt lại không một lúc an bình, nhộn nhạo gợn sóng, cực kỳ giống nước xuân tháng Ba.
Du công công khom lưng, đứng trước mặt ngắm nghía Hoài Hoài, thần sắc phức tạp.
Hoài Hoài này tuy là một tên ngốc, nhưng tướng mạo đường đường, mi vũ anh khí.
Hoài Hoài đối mắt với Du công công rồi, bấy giờ mới mở miệng, vẻ mặt si mê, “Tiểu thư nhà ai mà hoa dung nguyệt mạo nhường vậy.”
Du công công nghe thế trong lòng rất sợ, vội gọi tiểu thái giám buổi sáng đưa cơm tới hỏi, “Sáng nay là ngươi sắc thuốc à?”
“Hồi bẩm Du công công, là ta sắc, có chuyện gì à?”
“Không sắc nhầm chứ?”
“Không ạ…”
“Được rồi, ra ngoài làm việc đi.”
Du công công cho tiểu thái giám lui đi, tiếp tục chờ Hoài Hoài, cố nặn ra chút tươi cười, mặt chi chít nếp nhăn, “Tổ tông, bên ngoài thời tiết đẹp, không bằng ta dẫn ngài ra ngoài đi dạo một vòng nhé?”
Hoài Hoài nhìn lão thái giám một cái, không hề muốn để ý tới, nói như độc thoại: “Việc này cần tìm Xuân Bảo thương lượng mới ổn thỏa…”
Du công công nghĩ nghĩ, “Xuân Bảo nào?”
Hoài Hoài lúc này mới hoàn hồn, gật đầu, “À, là một tiểu thái giám.”
Du công công vỗ đùi, “Được, để ta đi tìm, đỡ cho ngài ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316613/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.