Trở về nhà trọ Thẩm Châm tiến vào phòng bếp rồi đóng cửa lại, sống chết không cho người nào đó đi vào giúp đỡ.
Cố Tích Hoa ngoài cửa nhún vai, trong âm thanh còn mang theo ý cười: “Nhưng bảo bối à, em không cho anh xách đồ ăn vào thì em làm sao nấu cơm?”
Thẩm Châm: “…”
Cô mở cửa nhào vào người nào đó: “Anh cố ý cố ý cố ý cố ý…” Trên tay Cố Tích Hoa còn xách đồ ăn, mau chóng ôm người từ phía sau, tay ôm đồ ăn nhảy đến phía trước xoay lại người nào đó giờ phút này đang xấu hổ: “Đây là chuyện rất bình thường, Thẩm Châm.”
Thẩm Châm liếc một cái. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, thảo luận lớn nhỏ và mùi vị thật sự là chuyện bình thường sao? Xí, mùi vị gì chứ, cũng chẳng phải bà dùng… Xí, lo ai dùng chứ!
Thẩm Châm thẹn quá hoá giận cắn một ngụm trên bả vai người nào đó, vừa đau lại tê, Cố Tích Hoa không dự đoán được cô sẽ dùng chiêu này, anh lập tức “úi” một tiếng, âm thanh kia đan xen giữa đau nhói và vui sướng nhất là…gương mặt Thẩm Châm ngày càng đỏ hơn, oán hận trừng mắt nhìn người nào đó: “Lưu manh!”
Cố Tích Hoa nhướng mày: “Vừa nãy ai đùa giỡn lưu manh chứ!”
Thẩm Châm: “……….”
Trời ơi, để con chết đi!
Hai người gà bay chó sủa ầm ĩ một trận mới bắt đầu nấu cơm.
Lúc Thẩm Châm vo gạo thì Cố Tích Hoa rửa cá, khi cô rửa cải trắng thì Cố Tích Hoa nghe theo dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tien-sinh-co-phu-nhan/2962395/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.