Gió cứ thổi, người thì vẫn cứ chìm vào giấc ngủ.
Gió vẫn chưa ngừng nhưng người đã tỉnh giấc.
Tiểu Xuân mở mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, mơ mơ màng màng chẳng phân biệt được mình đang tỉnh hay mơ. Nàng há miệng, nhưng vì ngủ quá lâu, cổ họng hơi khô khốc nên nói không thành tiếng.
Tiểu Xuân gãi gãi mặt mình.
Người trước mắt cứ như một tảng đá, mặt vẫn hướng về phía nàng, nhưng không hề động đậy.
Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, vươn tay gãi gãi lên mặt Lý Thanh.
Lý Thanh: “….”
Gãi một lúc, Tiểu Xuân mới nhận ra, đây là người thật.
“Khụ! Khụ khụ… khụ!” Lúc này Tiểu Xuân mới bừng tỉnh, vội ngồi thẳng người.
“Huynh….” Tiểu Xuân hé miệng, nói: “Sao huynh lại ở đây?”
Lý Thanh: “Đây là đâu?”
Tiểu Xuân hơi khựng lại, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là nhà cũ của ta.”
Giọng nói của Lý Thanh thật trầm ấm, có chút dịu dàng khó hiểu.
“Đây là nhà cũ của nàng?”
Tiểu Xuân khẽ ừm một tiếng.
Lý Thanh: “Vậy trong nhà nàng có ai?”
“Hả?”
Tiểu Xuân lúc này đã tỉnh táo lại khoảng bảy tám phần, nàng cũng nhận ra có lẽ Lý Thanh đã nghe được mấy lời nàng tự nói. Tiểu Xuân nhìn chằm chằm gương mặt Lý Thanh, trong lòng thì căng thẳng chết đi được.
“Vì sao không nói gì?”
Tiểu Xuân lắp bắp: “Ta không muốn nói.”
Lý Thanh: “Vì sao lại nhìn ta như thế?”
Tiểu Xuân giương mắt nhìn: “Ai nhìn huynh, ta mà thèm nhìn huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315706/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.