“Hắn thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, hắn chỉ thích một mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời không đổi.”
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, đôi mắt trong suốt sáng ngời, tựa như đầm nước trong vắt dưới chân núi Bạc Mang.
Lý Thanh chợt nghẹn lời, gió thổi qua miếng vải buộc trên mắt hắn, khiến nó bay bay.
“Được rồi, huynh trở về nghỉ ngơi đi, ta đi đây.” Tiểu Xuân vỗ vỗ tay, xoay người bỏ đi. Vừa đi được hai bước, nàng lại dừng lại, nàng quay đầu nói với Lý Thanh vẫn đang đứng tại chỗ “Không ăn gì thì cũng phải uống nước chứ. Bình thường đều là do Đại Tông sư tự mình múc nước, nếu huynh không thích thì bảo tùy tùng chuẩn bị cho, nước ở núi Bạc Mang này rất sạch sẽ.”
Lý Thanh vẫn hệt như tảng đá, không nhúc nhích.
Tiểu Xuân nhếch miệng, bỏ đi.
Sau khi Tiểu Xuân đi được một lúc, Lý Thanh mới hơi động đậy. Hắn chậm rãi giơ tay lên, vươn ra sau ót, tháo miếng vải bịt mắt xuống.
Miếng vải mềm mại bay bay trong tay hắn.
Từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ, miếng vải này vẫn chưa từng rời khỏi người hắn. Tận sâu trong lòng, hắn luôn cảm thấy, miếng vải này có ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Người ban nãy… Lý Thanh nhớ đến Tiểu Xuân, không khỏi nhíu mày.
Nàng tạo cho hắn cảm giác rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào, hắn cũng không tài nào hình dung được. Tóm lại….
“Hừm, một mình đứng ngây ra ở đây làm gì chứ?”
Lý Thanh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315699/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.