Sau khi đã ngủ đủ giấc, Tiểu Xuân cảm thấy lòng dễ chịu hơn nhiều.
Cũng không biết là do trời sinh hay là vì khí hậu các vùng ở núi Bạc Mang khác nhau, tóm lại, Lục Tiểu Xuân là một người mắt lớn lòng cũng lớn. Nàng nhét bánh bao thịt đầy miệng, nhắm mắt nghĩ.
Dù sao thì cũng không phải là một tên ngốc nghếch.
Chỉ cần nghĩ như thế, nàng đã cảm thấy lòng thoải mái hơn nhiều.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Xuân đã ra ngoài làm việc.
Bởi vì Mẫn Kiếm sơn trang mang một đội ngũ lớn như thế vào ở nên đệ tử Kiếm Các dù có muốn tránh cũng tránh không khỏi. Tiểu Xuân đứng ở trước viện, vừa ngẩng đầu, thấy toàn người là người. Người tuy nhiều nhưng ai cũng không nói chuyện, cả viện đều yên lặng như tờ.
“!?” Tiểu Xuân lập tức kinh hãi.
Đây gọi là gì?
Trong hai năm nay, Tiểu Xuân đã biết gần như toàn bộ hơn trăm người đệ tử của Kiếm Các, nàng lướt nhìn qua sân…
Hứ, quả nhiên không sai, đệ tử của Kiếm Các không bao giờ nhàm chán đến mức dậy sớm rồi ngồi đó đâu.
Tiểu Xuân ngáp một cái, đi về phía khác.
Ngoài cửa viện, Tiểu Xuân nhìn thấy từ bờ tường có một cái đầu nhỏ ló ra nhìn.
Tiểu Xuân: “….”
Tiểu Xuân híp mắt đi qua, trước khi Tiểu Vũ kịp phản ứng đã xách lỗ tai nó. Tiểu Vũ sợ hết hồn, kêu to.
Trong viện vốn yên lặng, tiếng kêu của Tiểu Vũ trở nên hết sức đột ngột.
Tiểu Xuân vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315694/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.