“Ngoan, đừng gây rối.”
Lý Thanh cụp cái đầu to, lòng vô cùng tủi thân.
Tiểu Xuân đi đến bên cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn nói: “Để ta nghĩ thử xem, huynh đang trả thù ta vì nãy giờ không qua đây với huynh à? Ừm, không đúng, huynh không có lá gan đó. Vậy có lẽ là….” Tiểu Xuân bĩu môi, lại nói “Huynh không muốn ta dùng thanh kiếm kia?”
“Ta tốt hơn nó.” Lý Thanh rốt cuộc lên tiếng.
Môi Tiểu Xuân run rẩy: “Sao huynh ngây thơ dữ vậy?”
Lý Thanh buồn bực, giọng hờn dỗi: “Ta tốt hơn nó.”
Tiểu Xuân cả giận nói: “Sao huynh không chịu nói lý vậy hả?! Ta tất nhiên biết huynh tốt hơn thanh kiếm đó rồi, nhưng bây giờ ta đang phải luyện kiếm, sao ta có thể cầm huynh vung qua vung lại dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người chứ hả!”
Lý Thanh: “Sao lại không chứ.”
Tiểu Xuân: “Huynh còn dám mạnh miệng à?!”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân vỗ vỗ vai hắn.
“Đứng lên.”
Lúc này Lý Thanh mới chịu nghe lời, hắn đứng lên, Tiểu Xuân ngửa đầu nhìn hắn, tỏ vẻ sâu sắc nói: “To con, bây giờ không thể so được như lúc còn ở dưới núi, chúng ta đang ở Kiếm Các, nhiều người nhiều miẹng, ặc, thật ra thì cũng không coi là nhiều, nhưng so với dưới núi cũng nguy hiểm hơn. Huynh phải chú ý che dấu thân phận, đừng để bị người ta phát hiện, biết không?”
Lý Thanh lại hơi hoang mang.
Hắn dường như cảm thấy mình hiểu được ý của Tiểu Xuân, lại dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315650/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.