Thác nước đổ xuống, chảy vào một cái đầm nước nhỏ, bắn ra một làn hơi nước mông lung.
Tiểu Xuân đi đến bên đầm nước, nhìn thử một chút. Đầm nước rất sâu, dưới nước đen ngòm, không thể thấy đáy. Nàng quay đầu, Lý Thanh vẫn đứng yên ngay sau lưng nàng, vẻ mặt hơi hoang mang.
Tiếng thác nước chảy rất lớn, ào ào, lúc Tiểu Xuân không nói gì, Lý Thanh khó có thể nhận ra nàng đang ở đâu.
Tiểu Xuân ngồi cạnh đầm nước, cầm cái chén rửa sạch. Đó là một cái chén bằng sứ, miệng chén đã bị mẻ, dưới đáy chén còn dính vết bẩn khó rửa, Tiểu Xuân cố chà rửa thật mạnh tay.
Chắc hắn không dùng cái chén này để uống nước đâu nhỉ, còn không thì dùng chén này đút nước cho ông lão uống…..Trong lòng Tiểu Xuân tự hỏi, nghĩ đến việc ông lão có thể sống đến tận bây giờ quả thật là không đơn giản.
Nàng rừa chén xong, lại đứng lên, xoay đầu thấy Lý Thanh đang đứng đó như đầu gỗ. Nàng cố ý nín thở, rón ra rón rén đi đến cạnh Lý Thanh, Lý Thanh vẫn không hề phát hiện ra.
“A a a—-!”
Tiểu Xuân chợt kêu to, Lý Thanh giật bắn cả người, vội lui về sau mấy bước, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi nhưng lại có phần ngạc nhiên.
“Ha ha ha ha!” Tiểu Xuân chỉ Lý Thanh đã lui về sau mấy bước, không nhịn được cười to: “Bị ta dọa rồi đúng không, nhìn cái dáng vẻ nhát gan của huynh kìa, nói cho huynh biết, đây là hậu quả vì huynh dám đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-son-co-quy/2315586/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.