Đêm trước chuyến đi tới Mexico, Mạnh Kính Chiêu vẫn ngủ ở phòng ngủ chính.
Khi đó tôi đang có mang năm tháng.
Có lẽ do chăm sóc kĩ càng, cơ thể vốn tổn thương nghiêm trọng của tôi đã hồi phục hơn phân nửa.
Cơ thể và khuôn mặt đều béo lên, có dáng vẻ một phụ nữ mang thai thực sự.
Những ngày gần đây, tôi có cảm giác Mạnh Kính Chiêu đang chịu dày vò.
Dù sao anh cũng đang độ tuổi thân cường thể tráng.
Mà tôi, dù mang thai, dáng người cũng không hề biến dạng. Ngược lại làn da thủy nhuận, khí sắc cực tốt.
Trong mơ màng, tôi vẫn có thể nghe thấy anh nửa đêm vào phòng tắm.
Cho nên buổi tối hôm đó, khi anh hôn tôi, rồi như thường lệ chúc ngủ ngon.
Tôi đáp lại anh, ôm lấy anh.
Không ai biết.
Tôi thường có một giấc mơ.
Không phải về những tháng ngày vất vả, đau khổ mà là khoảnh khắc gặp anh lần đầu.
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng và hét lên cầu cứu anh bằng tiếng Trung.
Anh có khuôn mặt phương Đông tinh tế, xung quanh là vô số người vây quanh.
Trên thực tế, tôi đã không ôm hi vọng. Nhưng anh lại dừng bước chân, nhìn lại tôi đang chật vật vô cùng.
Sau đó quay sang nói với người bên cạnh.
Những người đang kéo tôi lập tức sợ hãi buông tay.
Tôi ôm chặt lấy mình, liều mạng che chắn thân thể dưới lớp quần áo rách nát.
Chiếc áo khoác nam nặng nề rơi xuống vai tôi, che phủ toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-niem/3424024/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.