Nhận được điện thoại Mạnh tiên sinh, là vào lúc chạng vạng một tuần sau đó.
Tôi đang ở ngoài tiểu khu tản bộ sau bữa ăn.
Ở đây có một đài phun nước nhỏ và một đàn chim bồ câu.
Giọng nói của Mạnh Kính Chiêu vang lên, đàn chim bồ câu cất cánh bay. Tôi ngồi xuống ghế và cảm thấy bình yên đến lạ.
“Từ tiểu thư, tôi có chuyện cần làm phiền đến em.”
‘Mạnh tiên sinh, ngài cứ nói.”
“Tháng sau tôi có việc cần đích thân đi xử lý.”
“Nếu tôi bình an quay về, tôi sẽ như lời hứa, không quấy nhiễu đến em và đứa nhỏ.”
“Nhưng nếu tôi không quay về, đứa nhỏ trong bụng em chính là cốt nhục duy nhất của tôi.”
‘Cho nên Từ tiểu thư, em có nguyện ý dẫn đứa nhỏ ở lại Mạnh gia không?”
Tôi chỉ cảm thấy như có bàn tay nắm chặt trái tim.
Tôi bỗng nhiên hỏi: “Mạnh tiên sinh, là có chuyện gì vô cùng nguy hiểm sao?”
“Em đừng sợ, chỉ là một chút ân oán cá nhân, sẽ không dính líu đến em cùng đứa nhỏ.”
“Còn có, tôi chỉ dò hỏi em ý kiến. Nếu em không muốn, Sơ Niệm, tôi sẽ không miễn cưỡng em.”
“Mạnh tiên sinh, ngày mai, tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra một lần.”
Điện thoại bên kia trầm mặc một khắc.
“Được”
“Thật xin lỗi đã quấy nhiễu em…”
“Cho nên, Mạnh tiên sinh, có thể ngày mốt tôi mới đi được.”
“Anh có thể bảo người đến đón em vào ngày mốt được không?”
Âm thanh yếu ớt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-niem/3424023/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.