Hai mắt mỹ thiếp đỏ hoe, rưng rưng ướt át, tỏ ra đầy đau khổ nói: "Vẫn nên thôi đi. Nếu như thiếp nói ra thì chỉ khiến cho đại nhân khó xử".
"Có chuyện gì cứ nói đừng ngại".
Kết quả là hai mỹ thiếp ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Hạ Phóng.
"Các nàng đang..."
Mỹ thiếp khóc ròng nói: "Cầu xin đại nhân mang thiếp rời đi khỏi nơi này!"
"Sao lại thế này? Chẳng lẽ Tô đại nhân đối xử với các nàng không tốt hay sao? Các nàng là người được hoàng thượng khâm ban cho hắn, nếu như hắn đối xử không tốt với các nàng thì ta sẽ bẩm tấu với hoàng thượng".
Mỹ thiếp nói: "Tô đại nhân rất tốt, chỉ có điều... Tô đại nhân không thích ca múa, cũng không thích nữ sắc, thiếp chỉ biết được những chuyện này... Tuổi trẻ của thiếp chỉ lướt qua trong chốc lát, thật sự không muốn sống uổng phí ở đây cả đời..."
Đôi mắt đẫm lệ của mỹ thiếp nhìn Hạ Phóng, nói tiếp: "Đại nhân, người hãy mang bọn thiếp đi đi... Thà đi hầu hạ chủ nhân còn hơn cả đời sống tăm tối ở đây".
Hạ Phóng nói: "Các nàng đều là người được hoàng thượng khâm ban cho Tô đại nhân, sao có thể nói ra những câu oán hận như vậy chứ?"
Thật đáng tiếc, hai nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc lại phải sống lãng phí ở nơi hậu viện quạnh quẽ này.
Hạ Phóng đương nhiên biết rằng hoàng thượng khâm ban các nàng cho Tô Vũ chính là để các nàng giám sát Tô Vũ.
Hoặc là Tô Vũ không để lại bất kỳ dấu vết nào, hoặc là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367783/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.