Thẩm Nguyệt dừng tay, cả sân yên tĩnh.
Nàng cười mà như không cười: “Sao lại thế được, Liễu Mi Vũ trước đây đã trúng độc này, nhưng phải ăn cái đó mới khỏe lên được”.
Liễu Thiên Hạc nói: “Ngươi cho rằng thứ kịch độc này dễ điều chế thuốc giải lắm à? Đại phu nào cũng biết được bí mật chắc?”
“Thế sao Liễu Mi Vũ lại khỏi?”
Liễu Thiên Hạc im lặng không đáp.
Thẩm Nguyệt tà ác nói: “Thuốc giải hôm nay không chữa được ngươi cũng không sao, khi về kinh ta nói ngươi chết vì ôn dịch thì cũng sẽ chẳng ai nghi ngờ”.
Nàng cuối cùng vẫn kiên trì nhét độc cho Liễu Thiên Hạc.
Liễu Thiên Hạc nghiến răng nghiến lợi: “Ta đã đưa thuốc giải cho Thiên Tuyết rồi!”
“Nói vậy thì ngươi cũng cho nàng ta độc à?”
“Đúng thì sao!”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng: “Liễu Thiên Hạc, ngươi và Liễu Mi Vũ đúng là giống hệt nhau, đối phó với thứ ham sống sợ chết như các ngươi thì chẳng tốn mấy công”.
Tay nàng buông lỏng, thả Liễu Thiên Hạc ra.
Liễu Thiên Hạc luống cuống lau chất lỏng trên mặt, há miệng định chửi thì thấy Tần Như Lương đứng ở bậc thang dưới mái hiên.
Ánh sáng chiếu lên vài bậc thang.
Hắn ta đứng ở ranh giới giữa bóng râm và ánh nắng.
Sau lưng là bóng râm, trước mắt là ánh nắng, nổi bật lên thần sắc tái nhợt của hắn ta.
Lời nói của Liễu Thiên Hạc kẹt ở cổ họng, đã quên phải chửi những gì.
Tần Như Lương đã nghe rõ từng lời hắn ta vừa nói.
Dựa theo những gì Liễu Thiên Hạc nói, không khó để suy đoán được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367731/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.