Liễu Thiên Hạc hạ giọng nói: “Ta không mong ngươi thả ta ra, chỉ mong ngươi cho ta một cây châm thôi. Mở được ra hay không là phải xem may mắn của ta. Ta đảm bảo lần này sẽ không xuất hiện trong kinh thành nữa, cũng tuyệt đối không đối địch với ngươi. Tần Như Lương, coi như là vì Thiên Tuyết, ngươi thả ta một lần được không?”
Sắc mặt Tần Như Lương sầm lại.
Hắn ta hỏi: “Ngươi đã đến kinh thành rồi?”
Mặt Liễu Thiên Hạc cứng lại: “Ta nói là sau này sẽ không đến”.
“Ngươi đi nương nhờ Dạ Lương, làm kẻ phản quốc, vô số tướng sĩ Đại Sở đã vì âm mưu quỷ kế của ngươi mà mất mạng, sao ta có thể tha ngươi được?”
Liễu Thiên Hạc thay đổi sắc mặt, nói: “Tần Như Lương, ngươi đã thành ra thế này rồi, rốt cuộc Đại Sở cho ngươi lợi ích gì mà ngươi còn phải hy sinh tính mạng cho Đại Sở chứ! Ngươi cho rằng bây giờ ngươi quay về thì vẫn sẽ quang vinh như trước chắc!”
Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Nói đi thì cũng phải nói lại, lúc ngươi lập công ở Dạ Lương, mấy lần chơi chiêu hiểm cho ta rơi vào chỗ chết thì sao không nghĩ đến Thiên Tuyết đi?”
“Đó là ta bất đắc dĩ!”
“Bây giờ ngươi là tội phạm triều đình, nếu ta thả ngươi ra thì ta cũng sẽ dính tội, ta cũng bất đắc dĩ!”
Nói xong, Tần Như Lương bình tĩnh đi qua Liễu Thiên Hạc. Liễu Thiên Hạc thấy vậy bèn trở mặt, chửi ầm lên.
Tiếng chửi của hắn ta kéo Thẩm Nguyệt đến, Thẩm Nguyệt chậm rãi đi dưới ánh mặt trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367730/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.