Nhưng Tần Như Lương không kiên trì được bao lâu, rất nhiều sát thủ thừa dịp hắn ta bị cuốn lấy, trực tiếp vượt qua hắn ta, đuổi theo Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.
Những sát thủ này nhằm vào Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.
Chuyện này không liên quan gì đến Tần Như Lương, hắn ta vốn có thể chạy đi mà không cần ở lại ngăn cản.
Thẩm Nguyệt hô to với hắn ta: “Tần Như Lương!”
“Mau chạy đi!”
Tần Như Lương nắm chặt thanh kiếm mà sát thủ đâm tới, máu me đầm đìa, mũi kiếm bén nhọn đâm vào cơ thể của hắn ta.
Khi Thẩm Nguyệt quay lại lần cuối cùng ở góc đường trên núi thì thấy Tần Như Lương ngày càng nhỏ lại, sau đó bị sát thủ đá ra ngoài, lăn xuống núi.
Chẳng ai ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, càng không ai ngờ sát thủ sẽ cải trang thành người Dạ Lương mà hành hung ngay cạnh hành cung của Dạ Lương!
Một khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chết ở đây, Dạ Lương chắc chắn sẽ không thoát khỏi quan hệ!
Thẩm Nguyệt không biết đây là quỷ kế ai bày ra, nàng cũng không cần Tần Như Lương bảo vệ.
Người mà mới hai ngày trước còn luôn mồm nói muốn bảo vệ nàng, thực ra còn không bảo vệ nổi bản thân, vì sao còn đòi bảo vệ nàng?
Vì sao còn muốn chặn lại đao trong tay địch?
Lăn xuống từ nơi đó, hắn ta cũng chẳng biết mình có sống được hay không!
Nếu Tần Như Lương vẫn lạnh lùng cho rằng nàng không cần ai bảo vệ như trước đây, có lẽ nàng còn thoải mái hơn một chút.
Thẩm Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367665/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.