Cũng may biên cảnh giữa hai nước coi như an ổn, sau khi tin tức hai bên ký kết hiệp ước hòa bình được truyền ra ngoài, bách tính Dạ Lương đều vui mừng vì lấy lại được thành trì cũ.
Mà Đại Sở tuy mất thành trì, nhưng dù gì cũng bị giày vò bởi chiến tranh, cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc tướng quân cai quản đại quân thành Huyền, chỉ chờ Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đưa Tần Như Lương về.
Thấy việc lớn đã xong, hoàng đế Dạ Lương biết bọn họ còn có việc cần làm, nên không cố gắng níu giữ.
Hoàng đế một bên cho người xuống núi nghị sự, một bên cho cung nhân dâng lên không ít đặc sản Dạ Lương.
Trong đó có đến mấy vò rượu dứa.
Thẩm Nguyệt rất thích rượu dứa đặc sản Dạ Lương, cho nên vui vẻ nhận lấy.
Ngoài ra, hoàng đế Dạ Lương còn sai người kéo Liễu Thiên Hạc ở trong địa lao ra ngoài, nhốt hắn ta vào trong một cái lồng sắt còn chắc chắn hơn cả lồng gỗ.
Bên ngoài lồng sắt có một cái khóa vừa dày vừa nặng, Tô Vũ đích thân khóa lại.
Tô Vũ giao chìa khóa cho Thẩm Nguyệt dưới ánh mắt phẫn hận của Liễu Thiên Hạc.
Thẩm Nguyệt cầm chìa khóa, nhếch môi cười với Liễu Thiên Hạc: “Không phục? Cố chịu đi, chờ khi về kinh ta sẽ khiến ngươi chịu phục”.
Tần Như Lương suy yếu đi ra, nhìn thấy Liễu Thiên Hạc trong lồng giam thì hơi khựng lại.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói với Tần Như Lương: “Ca ca của Liễu Thiên Tuyết, không cần ta giới thiệu chắc ngươi cũng biết. Được rồi, đi thôi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367664/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.