Tô Vũ dựa vào lưng ghế, có chút uể oải và khóa đoán, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt vô cùng thâm trầm.
Hắn mỉm cười nói: “Trong mắt nàng, ta lợi hại thế sao?”
Thẩm Nguyệt không tiếc nói: “Chỉ có hơn chứ không có kém”.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: “Quả thực, nếu Tần Như Lương thắng trận này, thì sẽ không có ý nghĩa gì”.
Nói đến đây, Thẩm Nguyệt có thể chắc chắn, tất cả đều không thoát khỏi liên can đến hắn.
Tần Như Lương bại trận, mới không phải là nguyên nhân hắn bị phế một cánh tay, càng không chỉ là nguyên nhân Triệu Thiên Khải cố ý làm chậm trễ quân cơ.
Còn Tô Vũ quá hiểu tính cách của Triệu Thiên Khải, cũng quá hiểu tác phong của Tần Như Lương, cho nên hắn có thể dễ dàng suy đoán ra tình thế của hai nước một khi chiến tranh bùng nổ.
Lúc đó Liên Thanh Châu ở xa mãi biên giới, chiến loạn hai nước vẫn chưa bắt đầu, hắn đã bố trí xong tất cả.
Sau đó hai người trầm mặc một lúc.
Thẩm Nguyệt phát hiện, đợi nàng từng bước mở ra đáp án, từng bước tìm hiểu sâu hơn về Tô Vũ, thì không còn nhẹ nhõm như trong tưởng tượng.
Tô Vũ thản nhiên hỏi nàng: “Có phải nàng ở bên ta càng lâu, khám phá được bí mật của ta, thì càng cảm thấy ta đáng sợ không?”
Thẩm Nguyệt chiếu lệ nói: “Cũng không đến mức ấy”.
Nàng chỉ cảm thấy không thoải mái.
Hắn nói: “Có lẽ ta thích hợp cô độc một mình hơn, để nàng biết những chuyện bẩn thỉu này, ta cũng rất áy náy”.
Trong lòng Thẩm Nguyệt run lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367630/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.