Triệu Thiên Khải vốn không để ý những điều này. Ông ta cho rằng chỉ cần bọn họ đánh trận trên tiền tuyến, triều đình ủng hộ toàn lực là được.
Tô Vũ buông cánh tay nắm thanh kiếm của Hoắc tướng quân, vẻ mặt thâm trầm nhìn Thẩm Nguyệt.
Vẻ ung dung, đứng trước nguy hiểm không sợ hãi, và luận điệu của nàng, không biết đã khiến biết bao nhiêu người kinh ngạc.
Các tướng lĩnh trong doanh trại đều trầm mặc.
Tô Vũ thấp thoáng cong khóe miệng, hắn tin rằng nàng hoàn toàn có thể một mình đảm đương.
Tương lai không xa, nàng còn có thể làm tốt hơn.
Ngón tay Thẩm Nguyệt cầm lưỡi kiếm của Triệu Thiên Khải, đẩy dịch sang bên cạnh, thản nhiên như gió thổi mây trôi nói: “Cho nên, bây giờ Triệu tướng quân có hai con đường có thể đi. Hoặc là hết sức phối hợp hòa đàm, hoặc là có thể nắm được điểm yếu của Dạ Lương, đánh bại Dạ Lương trong thời gian ngắn nhất”.
Lúc này, một vị phó tướng của Triệu Thiên Khải hình như nghĩ đến điều gì, đang định lên tiếng, liền bị Triệu Thiên Khải giơ tay ngăn lại.
Ông ta chậm rãi thu hồi kiếm, mắt sắc như chim ưng nói: “Cô gái, gan cũng lớn đấy. Nếu đã đến Thành Huyền, bổn tướng vẫn chưa kịp tiếp đãi các cô, vậy tối nay mở tiệc thiết đãi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Tĩnh Nguyệt cảm tạ thịnh tình của Triệu tướng quân”.
Sau đó Triệu Thiên Khải thả sứ giả ra.
Khi từ doanh trại đi ra, Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, thấp thoáng vẫn nghe thấy có tướng lĩnh nói những lời như: “Hoàng đế Dạ Lương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367629/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.