Trong mắt ông ta, đây chỉ là ba người yếu ớt chưa từng chịu khổ, cho nên ông ta không hề che giấu sự khinh bỉ trên mặt.
Đây chính là đại tướng quân biên cảnh Triệu Thiên Khải của thành Huyền.
Triệu Thiên Khải đánh giá từng người một.
Ông ta chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt liền biết là nữ, sau đó nhìn nàng lâu hơn một chút rồi mới nhìn sang Hạ Du: “Sao, ngươi đang trách bản tướng quân giết người lung tung à?”
Hạ Du tức giận bừng bừng: “Nếu bọn họ thật sự là bách tính Đại Sở thì ngươi chính là giết người lung tung còn gì? Nếu ta không nói chúng ta được triều đình phái tới thì các ngươi có phải cũng sẽ coi chúng ta là gian tế và giết chết chúng ta hay không?”
Triệu Thiên Khải dò xét Hạ Du, nói: “Nhãi con miệng còn hôi sữa mà cũng dám làm càn ở nơi cơ yếu của quân đội! Bản tướng không giết bọn chúng, nếu để lọt gian tế vào thành thăm dò bố trí quân cơ của Đại Sở chúng ta rồi tuồn về nước, đến lúc ấy bách tính tướng sĩ cả thành này cũng sẽ phải chôn cùng, ai sẽ gánh vác hậu quả này hả? Là đứa nhãi con ngu dốt như ngươi hay sao?”
Hạ Du còn muốn tranh luận với ông ta, nhưng Thẩm Nguyệt đã ngăn lại: “Bớt nói vài câu đi”.
Triệu Thiên Khải lại nói: “Ngươi bảo các ngươi là người triều đình phái đến, có chứng cứ gì không?”
Hạ Du đặt ấn tín đến trước mặt ông ta, nói: “Đây là ấn tín hoàng thượng ngự tứ, mời xem cho rõ!”
Triệu Thiên Khải cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367623/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.