Đây vốn là một chuyện rất bình thường thôi, ấy thế mà một tiếng cắn lê vang lên làm bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Ba người im lặng nghe tiếng cắn lê rộp rộp của Hạ Du.
Hắn ta còn nói: “Sao các ngươi im thế, tiếp đi, Đại học sĩ, ngươi chưa nói xong đúng không?”
Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Ban nãy khi ta đến đây thì thấy thủ lĩnh thị vệ đang tìm phó sứ đấy”.
Hạ Du nghi hoặc: “Tìm ta làm gì?”
“Bọn họ tìm được một hộp xúc xắc trong lúc đi tuần, không biết nên chơi kiểu gì, nghĩ là phó sứ biết nên mới muốn đến thỉnh giáo”.
Hạ Du vừa nghe xong đã có tinh thần: “Ối dồi ôi, sao không nói sớm, ta giỏi cái này nhất mà!”
Nói xong, hắn ta chạy đi như một cơn gió.
Thẩm Nguyệt đỡ trán.
Hạ Du vẫn quá trẻ con, bị Tô Vũ thản nhiên lừa hai câu là cun cút chạy đi.
Cho dù có tìm được đi nữa, đang là quan sai đi làm công vụ thì không thể oang oang mở sòng được, cùng lắm chỉ là mấy huynh đệ đóng cửa vào chơi lén mà thôi, nói gì đến việc không sợ chết mà tìm cấp trên thỉnh giáo cách chơi.
Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ một cái, hắn vẫn giữ tư thế cúi đầu đứng yên, nói: “Tô đại nhân vẫn chưa nói xong, Tô đại nhân còn gì muốn nói không?”
Tô Vũ nói: “Hạ quan đã nói xong cả rồi, hạ quan xin cáo lui”.
Thẩm Nguyệt im lặng lấy chân cọ xát đá cuội, vang lên tiếng nước thanh thúy.
Tô Vũ quay người định đi, hơi chần chờ rồi quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367607/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.