Lúc Thanh Hạnh đi thì Thẩm Nguyệt bảo nàng ta nhặt ít đá cuội về.
Khi mặt trời xuống núi, Thanh Hạnh mới ôm chậu về, sau lưng là Hạ Du đang liên mồm quở trách.
Thanh Hạnh suy sụp phơi quần áo.
Không khí trong viện vẫn ổn, Thẩm Nguyệt ngồi trên một chiếc ghế dài, bỏ hết đá cuội vào trong chậu nước sạch.
Khi Thanh Hạnh phơi quần áo xong, quay lại thì thấy Thẩm Nguyệt đang thảnh thơi vén váy cởi giày.
Thanh Hạnh kinh hãi nói: “Công chúa muốn làm gì vậy ạ?”
Thẩm Nguyệt: “Ngâm chân”.
“Công chúa vào phòng ngâm chân đi ạ, để nô tỳ bưng chậu vào cho người”.
“Không khí ở đây rất tốt, ta thích ngâm ở đây cơ”.
Thanh Hạnh chưa kịp cản thì Thẩm Nguyệt đã ngâm hai chân trắng nõn vào trong nước, thở ra một tiếng thoải mái.
Nàng ta rối rắm vô cùng, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng cảm nhận được tiểu cung nữ này có vài phần đáng yêu.
Hai ngày này nàng ta bị Hạ Du sai đi sai lại, dần dần bộc lộ ra bản tính.
Nàng ta sợ bây giờ có người đi vào viện thì sẽ thấy Thẩm Nguyệt ngâm chân.
Thẩm Nguyệt là công chúa, có lí nào lại để lộ đôi chân ngọc ngà ra ngoài được. Hơn nữa, ở đây ngoài nàng ta và Thẩm Nguyệt ra thì toàn là đàn ông.
Nhưng mặc cho Thanh Hạnh lo lắng cuống cuồng thì Thẩm Nguyệt vẫn bền tâm vững dạ.
Làn nước này nhẹ nhàng khoan khoái, đá cuội bóng loáng mượt mà, chân chạm vào vừa thích vừa nhột, thoải mái vô cùng.
Tô Vũ đang nghỉ ngơi trên tầng hai, thị vệ đi xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367606/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.