Dù gì Hạ Du cũng từng là một công tử sống trong nhung lụa, không thể chậm trễ.
Một vị sứ thần đã ngã xuống, nếu phó sứ cũng ngã thì làm sao mà tiếp tục hành trình.
Cho nên Thanh Hạnh chỉ đành làm theo.
Hạ Du cũng mệt đến kiệt quệ, chưa được bao lâu đã ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Hắn ta chống cự được đến giờ đã là tốt lắm rồi.
Dưới tán cây rất mát mẻ, Thẩm Nguyệt không cho ai đến làm phiền hắn ta. Cứ để một người ngủ trong xe, một người ngủ dưới tàng cây cho khỏe lại thì mới lên đường tiếp.
Đến chạng vạng, gió mát thổi qua, cả cánh rừng được nhuộm một lớp ráng chiều.
Cái nóng ban ngày dần dần tiêu tan.
Thủ lĩnh hộ vệ hỏi: “Công chúa, hôm nay có tiếp tục lên đường không ạ?”
Thẩm Nguyệt nhìn Hạ Du đang dựa vào thân cây ngủ như chết, nghĩ đến trong xe cũng có một người đang ngủ bù, tâm trạng vô cùng tốt.
Nàng hỏi: “Còn bao xa thì đến trạm dịch tiếp theo?”
Thủ lĩnh hộ vệ nói: “Nếu hôm nay khẩn trương lên đường thì có thể đến được trước khi trời tối, nhưng chúng ta dừng chân hơi lâu nên e rằng phải quá nửa đêm mới đến nơi được”.
Thẩm Nguyệt bèn nói: “Mọi người đều mệt cả, hôm nay không đi tiếp nữa, ở lại đây một đêm đi rồi mai tiếp tục hành trình”.
“Vâng”.
Đám thị vệ cực khổ cả ngày nghe vậy cũng đều thở phào một hơi.
Nghỉ ngơi dưới bóng mát hơn nửa buổi chiều, ai cũng mệt mỏi vô lực, thật sự không lấy nổi tinh thần để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367603/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.