Thẩm Nguyệt đại khái tả lại mọi việc, giống như kể chuyện của người khác chứ không phải của mình. 
Tần Như Lương hỏi: “Giang hồ du hiệp có hình dáng thế nào?” 
Thẩm Nguyệt: “Không biết, đeo mặt nạ, mắt ta không phải mắt thần nhìn xuyên tường”. 
“Tổng cộng có mấy người?” 
“Ba hay năm gì đó”. 
“Ba hay là năm?” 
Thẩm Nguyệt nằm trên giường, đưa tay nâng trán, mệt mỏi nói: “Tần tướng quân, ngươi đang quan tâm ta à?” 
Tần Như Lương biến đổi sắc mặt, phiền chán nói: “Ta quan tâm cô? Bớt mơ hão lại!” 
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Vậy không quan tâm ta thì còn chủ động đến Trì Xuân Uyển ta hỏi chuyện này kia làm gì? Tần tướng quân, ngươi bị bệnh à?” 
“Ta chỉ đang làm đúng chức trách mà thôi”, Tần Như Lương xanh mặt nói. 
“Ngươi thực hiện cái chức trách mẹ gì thì cũng đâu liên quan đến ta?”, Thẩm Nguyệt lười phải nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Đường đường là đại tướng quân mà không có năng lực đi điều tra à? Không biết là ngươi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng ngươi được hoan nghênh ở chỗ này của ta thế?” 
Không đợi Tần Như Lương nói chuyện, Thẩm Nguyệt đã nói: “Ngọc Nghiên, tiễn khách cho ta, từ sau đừng có tùy tiện mời người đi vào”. 
Ngọc Nghiên cẩn thận nói: “Mời tướng quân quay về, công chúa nhà ta cần nghỉ ngơi”. 
Cuối cùng, Tần Như Lương không có thu hoạch gì, lúc gần đi thì nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Sau này đừng có chạy linh tinh bên ngoài, lần sau chưa chắc cô đã may mắn như thế đâu”. 
Thẩm Nguyệt cười nhạo thành tiếng: “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-nguyet-mot-kiep-hong-tran/367446/chuong-100.html