"Sớm như vậy, em muốn đi đâu?" Anh lên tiếng hỏi cô.
"Em đi tìm anh Vương." Cô đáp.
Mục Ngạn nhìn chằm chằm bữa sáng trong tay cô, "Cái này cũng cho anh ta à?"
"Ừm." cô đáp, cảm thấy anh lúc này có chút kỳ quái, nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào bữa sáng mình mang theo, vì vậy buột miệng nói: "Em không biết là sẽ gặp anh ở đây, nên không có chuẩn bị phần cho anh, nếu như anh đói, thì một lát nữa em sẽ đi mua cho anh được không?"
Tuy nhiên, anh gật đầu và nói: "Được."
Vì đã ăn sáng nên cô chỉ mua hai cái bánh bao và một ly sữa cho anh.
"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Mục Ngạn đột nhiên hỏi.
"Hả?" Cô sờ lên bọng mắt mình và nói, "Nhìn thấy rõ như thế sao?"
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, người gọi đến là Vương Dũng Bân.
"Viên, em đang ở đâu thế?"
"Anh Vương, em ra khỏi nhà rồi, anh đợi em vài phút nhé, em sẽ tới ngay." Sau đó cô quay sang nói với Mục Ngạn: "Thật xin lỗi, em có chút việc, em phải đi trước đây."
Nhưng khi cô vừa đứng dậy, anh đột nhiên nắm lấy tay cô, "Em đừng đi được không?"
"Không được!" Tô Viên lo lắng nói, "Chuyến tàu sẽ khởi hành lúc 10 giờ 30 phút, nếu đến trễ, sẽ lỡ chuyến tàu." Vừa nói, cô vừa vặn cổ tay, muốn thoát ra.
Nhưng tay anh vẫn nắm lấy tay cô, "Đừng đi, đừng đi gặp anh ta, cũng đừng tới tiễn anh ta, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314446/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.