Tô Viên ở bên trong phòng bệnh nhưng dường như cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười có sự tuyệt vọng, đau khổ của Mục Ngạn, cảm thấy vô cùng buồn bã.
Mục Ngạn không yêu Xán Xán, mà lại yêu cô, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ!
* * *
Khi Tô Viên tỉnh lại thì đã là nửa đêm.
"Cô Tô, cô có muốn đi vệ sinh không?" Y tá còn tưởng rằng cô tỉnh lại vì cô muốn đi vệ sinh.
Tô Viên lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ là tôi không ngủ được thôi." Sau đó, cô lại liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, cô nhớ tới trước khi cô ngủ thiếp đi hình như anh vẫn còn ở bên ngoài, "Phải rồi, anh Mục.. sau đó như thế nào rồi?" Cô không nhịn được hỏi.
Y tá với vẻ mặt buồn bã nói: "Anh Mục đã luôn ở bên ngoài phòng bệnh."
"Cái gì?" Tô Viên kinh ngạc hỏi, "Luôn ở bên ngoài sao?"
"Đúng vậy."
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng bệnh, đã hơn 2 giờ sáng. Nói cách khác, anh đã ở ngoài hơn 10 giờ.
"Không có ai khuyên anh ấy trở về nghỉ ngơi sao?" Tô Viên lại hỏi.
"Cô Xán Xán có khuyên anh ấy về, nhưng anh ấy không nghe." Y tá đáp.
Suy nghĩ một chút, Tô Viên nói với y tá: "Tôi muốn gặp anh ấy, cô có thể giúp tôi đẩy tôi ra ngoài không."
"Nhưng đã khuya rồi, nếu đi ra ngoài thế này rất dễ bị cảm." Y tá nói.
"Không sao, chỉ cần mặc thêm quần áo là được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314437/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.