Ánh mắt của ba người lập tức rơi vào Mục Ngạn.
Nhưng ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm Quan Xán Xán, nếu nói hôm nay anh đến đây chỉ là để gặp cô, thì nhất định sẽ làm cô khó xử.
"Ừm, trùng hợp thật." Anh nói.
Quan Xán Xán không nghi ngờ lời nói của Mục Ngạn, nhưng Tô Viên hiểu rằng đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Mục Ngạn sắc mặt tái nhợt, Tư Kiến Ngự và Quan Xán Xán trước mặt anh càng tình tứ bao nhiêu thì càng tra tấn tàn nhẫn với anh bấy nhiêu.
"A, thật xin lỗi, mình có chuyện muốn nói Mục Ngạn." Cô nói xong liền nắm lấy tay Mục Ngạn, dẫn anh đi sang một góc khác.
Mãi cho đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn của Quan Xán Xán và Tư Kiến Ngự, cô mới chợt tỉnh táo lại và nhận ra mình đã làm gì.
Cô.. thật sự đã kéo Mục Ngạn đi và.. anh cũng không phản ứng mà đi theo?
Cô giật mình buông tay ra, ngẩng đầu nhìn anh, "Xin lỗi, em.. em chỉ.."
"Em muốn nói gì với tôi?" Anh rõ ràng không muốn nghe lời xin lỗi của cô.
"Thật ra thì.. không có gì đâu." Chỉ vì nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, cô đã hấp tấp kéo anh rời khỏi, nhưng cô lại quên mất rằng anh đến đây để gặp Xán Xán.
Bây giờ cô kéo anh đến một nơi mà anh không thể nhìn thấy Xán Xán, điều này hoàn toàn trái với ý định ban đầu của anh.
Giờ phút này, cô giống như một học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314354/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.