Tuy nhiên, chiếc xe không chạy thẳng vào bãi đậu xe mà dừng lại cách cô vài mét, một bóng người mảnh khảnh từ ghế sau của xe bước xuống.
Cô giật mình, không ngờ rằng Mục Ngạn lại xuống xe, nhìn thấy anh từng bước đi về phía cô, tim cô đập nhanh lên.
"Tại sao lại đứng ở đây?" Anh đứng trước mặt cô lạnh lùng hỏi, cô cảm thấy tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Em.. đang đợi người." Cô lúng túng nói, tự hỏi anh sẽ cảm thấy thế nào nếu biết bài hát Màu Phỉ Thúy đã được công bố ra ngoài.
"Đợi người?" Vẻ mặt anh mờ mịt, giống như một tác phẩm điêu khắc tỏa sáng dưới ánh trăng.
"Văn phòng làm việc có thêm dự án mới muốn tìm đơn vị chế tác để đàm phán, nghe nói họ tham gia buổi tiệc ở đây, nên em đến đây để chờ." Cô đáp.
Gió dường như trở nên lạnh hơn một chút, khiến cô rùng mình khẽ hắt hơi một cái.
Anh khẽ cau mày, "Em luôn thích ngồi bên lề đường ôm cây đợi thỏ như thế này sao?"
"Hả?" Cô chớp chớp mắt, sau đó mới nhớ tới lúc đến Mục thị tìm anh, cô cũng ngồi như thế này.
Cô xoa xoa mũi, ngượng ngùng cười nói: "Đối với những nhân vật nhỏ bé như em, những nơi này không thích hợp để đi vào, chỉ có thể ở ngoài chờ đợi tìm cơ hội thôi."
Đây vốn dĩ rất bình thường, ngay cả anh cũng gặp qua rất nhiều người, vì muốn gặp được một người, tranh thủ cơ hội, đợi mấy ngày đêm, còn thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang/3314353/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.