Một nô tỳ chỉ vào cánh tay ta hét lên.
“Xem ra ngoài kia người ta nói đều là sự thật!”
“Thẩm Lăng đã bị người ta cướp mất trinh tiết, sao còn dám quay về? Nếu là ta, sớm tìm sợi dây mà treo cổ rồi!”
“Đúng vậy, trinh tiết của nữ nhân quan trọng hơn cả trời, sao nàng ta lại không biết xấu hổ như vậy!”
Mồm miệng họ liên tục c.h.ử.i bới. Lúc này, họ dường như đã quên mất, ta mới là người chịu thiệt! “Vậy trong mắt các người dù ta nói thật hay không, chỉ cần có một chút khả năng ta mất trinh tiết, thì ta đáng c.h.ế.t đúng không? Dù ta không tự nguyện, dù chính ta mới là người bị hại!”
Ta từng chữ từng chữ, ánh mắt lạnh lùng quét khắp mọi người.
Chốc lát, có kẻ ánh mắt thoáng lo sợ, có người thản nhiên, thậm chí có kẻ mong ta c.h.ế.t thật nhanh để được xem cảnh náo nhiệt.
Ngay lúc đó, một nô tỳ sống cùng phòng với ta bỗng đứng ra làm chứng.
“Các người đừng tin lời nàng ta, trước kia vài lần ta thấy Thẩm Lăng lén ra cửa sau ban đêm, rồi lên một chiếc xe ngựa sang trọng… những người trong đó có thể đáng tuổi phụ thân nàng ta cũng nên!”
Câu nói vừa ra, mọi người lập tức biểu hiện thay đổi:
“Ha ha! Hóa ra nàng ta sớm đã dựa hơi người khác, ta còn tưởng nàng ta bị sơn tặc hãm hại, còn thương hại một chút nữa! Phụt!”
“Loại không biết xấu hổ này nên dìm lồng heo!”
Bên cạnh, Tú Nhi không chịu nổi, bê một chậu nước té vào mọi người.
“Các người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang-quan-chua/4861374/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.