Trong khi đó, xe ngựa lại chạy về hướng ngược lại, Lục Cận Thâm không hề ngoảnh đầu, thậm chí không để lại cho ta một lời nào.
Ta bỗng phát hiện, trái tim mình hình như… không còn đau nữa.
Từ bao giờ bóng dáng từng khắc sâu trong tâm trí ta đã trở nên mờ nhạt đến vậy? Bọn sơn tặc bỏ cuộc không đuổi theo xe ngựa nữa, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người ta.
“Tiểu nương tử, trông ngươi thật đáng thương. Bị người ta bỏ rơi cảm giác khó chịu lắm nhỉ? Lại đây, để gia thương yêu ngươi một chút…”
Gã mặt sẹo nhe răng cười, từng bước áp sát. Ta bừng tỉnh, trong mắt lại không có lấy một chút sợ hãi.
Ta giật mạnh chiếc sáo tre bên hông, không chút do dự, thổi lên.
7
Nhan bà bà nhanh chóng xuất hiện, giải quyết tất cả sơn tặc.
Bà nhìn ta, trong mắt thoáng qua vẻ thương xót:
“Lục thế t.ử kia đúng là chẳng ra gì, cũng không biết cô nương thích hắn chỗ nào!”
Ta chỉ mỉm cười, khẽ thì thầm:
“Mọi chuyện đã qua rồi, sau này sẽ không còn nữa.”
Khi thời gian đến, ta sẽ trở về vị trí thuộc về mình.
…
Nhan bà bà giữ ta ở ngoài vài ngày để dưỡng thương, rồi mới cho trở về thành.
Vừa bước vào cổng thành chưa lâu, ta đã gặp Lục Cận Thâm trên đường.
Thế t.ử vốn luôn tự kỷ và giữ lễ, giờ trông lại lộ vẻ luống cuống, tay cầm bức chân dung của ta đi dán khắp nơi.
Khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn bừng sáng, lao tới ôm ta vào lòng.
“Thẩm Lăng, cuối cùng ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lang-quan-chua/4861373/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.