Cảm nhận hốc mắt bắt đầu nóng lên, Trình Doãn chột dạ quay đầu đi, hướng về chiếc xe đang đỗ gần đó.
Mà Dụ Ngôn Gia ở bên này, nhìn theo đuôi xe phía trước khuất dần đến ngây ngốc cả người.
"Dụ, sao thế?" Lợi Bỉ đã ngồi ngay ngắn trên ghế phó lái, nhìn người đàn ông vẫn đứng bên ngoài không chịu lên xe liền sốt sắng dò hỏi.
Dụ Ngôn Gia rũ mi mắt, hành động chán nản thất thần đẩy cửa xe, đột nhiên nhìn sang Lợi Bỉ, hại anh ta không rét mà run.
"Dụ này, nãy giờ cậu hơi lạ đấy... nhìn như thế là muốn ăn tươi nuốt sống tôi à?"
Chẳng mấy khi Dụ Ngôn Gia lại ngắm cảnh đến mức thất thần như vậy, lại còn dùng ánh mắt giết được người đó nhìn cậu. Đồng hành cùng nhau bao nhiêu năm, từng cảm xúc mà Lợi Bỉ cảm nhận được trên người Dụ Ngôn Gia, có khi còn dễ hơn là thấu hiểu chính mình.
Người đàn ông này, mới nãy còn bình thường... vậy mà khi nhìn thấy đồng loại lại trưng ánh mắt giết người kia là sao?
Chậc, đàn ông thất tình đúng thật đáng sợ!
"Xuống dưới ngồi." Dụ Ngôn Gia thắt xong dây an toàn, nhàn nhạt lên tiếng.
"Hả?" Lợi Bỉ nhìn ngó nghiêng, biểu cảm vô cùng kinh ngạc. "Ý cậu là ghế dưới á?"
"Chỗ đó của vợ tôi, cút xuống dưới." Bổ sung thêm một câu, ý tứ rõ ràng.
"Ài..." Lợi Bỉ khóc không ra nước mắt. "Tôi ngồi đây quen hơn, cậu chịu khó một tí... cứ coi như tôi là vợ cậu đi..."
Dụ Ngôn Gia nhìn Lợi Bỉ.
"Ừ ừ, tôi xuống!"
...
Trời sẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lam-su-diu-dang-cua-em/474359/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.