Cả hành lang vang vọng tiếng bước chân đều đều, Trình Doãn nằm yên trong vòng tay anh, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Cô chỉ cần khẽ ngước đầu là lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh. Giờ phút này, đôi mắt đen láy cùng quai hàm cứng ngắc đầy nghiêm nghị của anh khiến cô không rét mà run.
"Ngôn Gia..."
"Bé Dụ..."
Trình Doãn liên tục gọi, giọng nói khàn khàn do ban nãy ho quá nhiều. Thanh âm cứ như tiếng mèo quanh quẩn bên tai, Dụ Ngôn Gia chững lại một lúc, cúi xuống nhìn cô chằm chặp.
Thiếu nữ rũ mi mắt, cô không chọi nổi cái nhìn đó của anh.
Bước qua phòng khách, lướt lên lầu hai, cánh cửa phòng ngủ bị lực chân thô bạo của người đàn ông đạp mạnh, Trình Doãn cơ hồ còn nghe thấy tiếng ốc vít rung.
Đặt cô xuống giường, dùng chăn bông quấn cả người cô lại, sau đó mới ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cô.
Trình Doãn chẳng rõ tại sao lại sợ hãi như lúc này, ngay cả việc ngẩng đầu cũng không dám. Chỉ đến khi ngón tay lành lạnh của anh kẹp lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc này hai người mới trực tiếp đối diện.
Đôi mắt đen láy của anh nghiêm lại, rõ ràng là đang giận, vậy mà chẳng chịu nói lời nào.
Bàn tay anh tăng thêm lực, ép cái đầu nhỏ của cô ngẩng cao.
Anh đang xem vết thương ở cổ của cô.
"Tại sao không gọi cho anh?" Giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo mà nghiêm nghị.
"Cô ta còn không cho em thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-lam-su-diu-dang-cua-em-2/2582902/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.