🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Độ cao so với mặt nước biển của cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ là bốn nghìn năm trăm mét, khí hậu nơi đây vô cùng khắc nghiệt, mặt đất màu nâu xám, thời tiết thu muộn càng khiến mặt đất bị đông cứng.
Trên bầu trời, mấy chiếc siêu cấp chiến hạm lạnh lùng lơ lửng, bên trong phó thủ của các ban ngành liên quan trầm mặc ngồi ở nơi đấy, dùng ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn, không hề nói chuyện, chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Cựu Phổ, Vũ Hóa, Nội Cảnh------phải chăng các người đang tìm kiếm những thứ này, muốn tiếp cận chúng, không ngừng tìm tòi khám phá, hôm nay tới chơi không hơn không kém đều là vì lợi ích.”
Phó thủ các ban ngành liên quan bình tĩnh mở miệng, lãnh đạm nhìn tông sư phái Tân Thuật, nói: “Bọn ta hợp tác với lão Trần nhiều năm, hiển nhiên sẽ không làm loại chuyện khiến người khác thất vọng.”
Siêu cấp tông sư phái Tân Thuật, một thân y phục trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần, tuy chỉ là một người đàn ông trung niên, song lại có một loại khí thế xuất trần. Gã gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Theo góc nhìn của hắn thì chuyện này rất bình thường, đến loại đẳng cấp như đối phương, không quản là nhớ tình bạn cũ, hay nói tới tình huống các bên, đều không thể dưới loại tình huống như hiện tại làm ra loại chuyện ném đá xuống giếng.
Song hắn phải đạt được thỏa thuận việc sau này hợp tác với Cựu Thổ, toàn diện tiếp nhận tổ chức thám hiểm, về mặt này tuy đụng chạm đến lợi ích của các phương thế lực, song một khi chiều hướng đã được hình thành, sẽ không có ai ngăn cản được nữa.
Trong chiến thuyền còn có những người khác, có người chau mày, cũng có người trầm mặc, biết rõ người phụ trách các ban ngành tuổi tác không còn trẻ, nên rất muốn kéo dài tuổi thọ.
Cuối cùng, vẫn có người mở miệng, tiến hành nhắc nhở, không muốn để đám người phái Tân Thuật duỗi tay quá dài, trước phải cảnh cáo và dọa dẫm một chút. Bởi vì, tất cả phải tiến hành theo từng bước.
...……
Hôm nay, không ít chiến thuyền tới Thông Lĩnh, thuộc những tổ chức khác nhau, có kẻ thân phận rất không đơn giản, song trong đó vậy mà cũng có nhân vật trọng yếu thuộc giới tài phiệt cũng đến hiện trường.
Ở trong những chiếc chiến thuyền siêu cấp khác, tương tự cũng có đại nhân vật phái Tân Thuật đích thân tới nhà bái phỏng, mật đàm cùng đám tài phiệt.
Ngoài ra, cũng có các phương thế lực tập hợp lại ở trên một chiếc phi thuyền tinh hệ cùng nhau thương nghị tình hình trước mắt.
“Lão Trần là ánh sáng cuối cùng của phái Cựu Thuật, sau khi ông ta ngã xuống, con đường này sẽ chẳng còn ai, những cao thủ Cựu Thuật khác còn kém quá xa, không kẻ nào có thể quật khởi. Cựu Thuật xong đời rồi!”
“Ta cảm thấy, đống tài nguyên đó có thể để cho phía Tân Thuật sử dụng, vô luận là từ sự phát triển của thời thế, hay hiệu quả của việc kéo dài tuổi thọ, Cựu Thuật hoàn toàn thua rồi, không thể bì được nữa.”
“Điểm cuối của Cựu Thuật rồi, thứ mang tên Liệt Tiên nếu như còn tồn tại, quả thực có thể phục thị các nơi. Nhưng hiện tại con đường thông hướng Bồ tát, Liệt Tiên đã gãy rồi, không thể đi thông nữa, bản thân Liệt Tiên đều chết ở thời cổ đại rồi. Thời đại thay đổi, Tân Thuật quả thực đáng giá chúng ta ủng hộ, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ có chỗ tốt, ai mà không già đi, ai mà không sợ cái chết tới gần? Tân Thuật có thể kéo dài tuổi thọ!”
“Trong thời gian ngắn giúp đỡ Tân Thuật là điều hiển nhiên, về lâu về dài thì cũng không thể thiết sót với Cựu Thuật được!”
...……
Loại giao dịch trong ầm thầm này, lúc đầu bầu không khí dĩ nhiên hòa thuận, sau này một khi được triển khai, lại bỏ ra cái giá cao như trên trời, một số thế lực lớn cho dù nhìn thấy lợi ích thực sự trong thời gian ngắn, cũng không thể hoàn toàn từ bỏ một số truyền thuyết.
Song rất đáng tiếc rằng không một ai thuộc phái Cựu Thuật được tham gia cuộc đàm phán này, trở thành kẻ bị từ bỏ. Bởi vì, lão Trần sắp chết rồi, những người khác thuộc phái Cựu Thuật không có tư cách ngồi ở nơi này.
Thông Lĩnh, mặt đất đông cứng màu nâu xám, lão Trần đi về phía trước, người trong trận doanh Tân Thuật đều mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Đông! Đông! Đông!
Mặt đất chấn động, một thân hình với dáng người cao lớn xuất hiện, đi ra từ trong vùng núi nơi xa, vậy mà cao tới tận mười mét, giống như cự nhân trong thần thoại truyền thuyết vậy.
Mái tóc màu vàng kim, con ngươi đen láy, da dẻ như cổ đồng, thân thể mạnh mẽ có lực, trong tay xách chùy xích, cái chùy đấy ít nhất cũng phải hơn nghìn cân, bị hắn vung vẩy nhẹ nhàng, sợi xích thô to phát ra tiếng leng keng.
Hắn chạy nhanh, mỗi bước chạy đều mang theo cuồng phong, cát đá dọc theo con đường chạy bay tứ tung, giống như một tên yêu ma to lớn xuất thế vậy!
Mãnh thú to lớn khi chạy còn chẳng có gió, nói gì loại to lớn như hắn chạy như điên.
Vương Huyên nhìn thấy một màn này cõi lòng sinh ra xúc động nói: “Người bên Tân Tinh đang làm gì vậy? Ta cảm thấy, thêm một nghìn năm nữa, hơn phân nửa nhân loại sẽ bị xé toạc, ngược lại thì những thứ gọi là ghen siêu thể hay phân nhánh mới của nhân loại, tới lúc đó chưa chắc đã cho rằng bản thân là con người, khả năng cao sẽ trở thành một bộ tộc độc lập!”
Đồng thời gã cũng nghĩ tới yêu ma thời cổ đại chẳng lẽ cũng là do ghen nhân loại đột biến, sau đó tiến hóa sinh ra một loài khác?
Ngô Thành Lâm kinh ngạc, quay đầu lại cười nói: “Tiểu tử, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, không cần lo lắng, bọn họ có biện pháp và thủ đoạn bảo vệ rồi, sau ba đời năng lực sinh sôi nảy nở của ghen siêu thể sẽ biến mất.”
Đông!
Quả thực giống như sơn băng địa diệt vậy, trong quá trình ghen siêu thể cao mười mét chạy như điên, chùy xích va chạm mãnh liệt, đầu chùy hơn nghìn cân trải qua quá trình tăng cường trong khi chạy, thực không thể ngăn cản, nếu bị đánh trúng da thịt chắc chắn sẽ nát thành tương!
Lão Trần cũng không thể chọi cứng, thân hình lóe lên tránh thoát cú đánh, mặt đất chỗ cũ nơi lão đứng nổ bùm một tiếng, bị đập thành một cái hố lớn, mặt đất nổ tung, nhiều vết nứt lớn lan ra bốn hướng.
Động tác của tên ghen siêu thể cao mười mét rất linh hoạt, lực lớn vô cùng, vung vẩy chùy xích nghìn cân, không ngừng đập về phía lão Trần.
Người luyện Cựu Thuật đều toát mồ hôi lạnh thay cho lão Trần, tông sư cũng là người, cơ thể bằng máu thịt, nếu bị chùy xích nghìn cân đánh trúng chắc chắn sẽ nổ tung.
Cheng!
Lão Trần rút ra trường kiếm màu đen âm u, sau đó chạy như bay, nhiều lần tránh thoát chùy xích từ trên trời giáng xuống, chớp mắt xông tới trước người cự nhân.
Ghen siêu thể cao mười mét nhấc chân đá mạnh về phía lão Trần, sau đó, tuy hắn rất cường tráng, song nếu nói đến sự linh hoạt và tốc độ lại không thể bì được với lão Trần.
Lão Trần giống như là một tia sấm sét đang di động, vừa nhanh vừa mạnh, trường kiếm màu đen trong tay phù một tiếng chém trúng bàn chân cự nhân, tức thời máu chảy không ngừng.
“A-----” ghen siêu thể cao mười mét hét lớn, vẻ mặt gã đau khổ ngã xuống mặt đất, cái chân bị thương chỉ có thể khẽ chạm đất, không dám dùng lực mạnh.
Phù!
Sau một khắc, trường kiếm màu đen trong tay lão Trần chém trúng cái chân còn lại của cự nhân, máu tươi bắn tung tóe.
Ghen siêu thể cao mười mét lại hét thảm, phù một tiếng ngã xuống mặt đất, hoàn toàn không đứng dậy được nữa.
Lão Trần theo sát tựa như một đạo thiểm điện, xông về phía trước, một kiếm đâm vào huyệt thái dương, đừng nghĩ đầu lâu tên kia rất lớn, song chỉ cần khẽ đâm vào chút nữa sẽ lập tức toi mạng thôi.
Cuối cùng, lão Trần không hạ sát thủ mà xuất phát từ một loại cảm thán nào đó bèn thở dài một cái, y rời đi nơi này, có một chiếc xe đặc trủng chạy tới, kéo cự nhân đi.
Phía trận doanh Tân Thuật, có một cái bóng như thiểm điện xông tới, cheng một tiếng, cùng lão Trần va chạm một lần, người này tốc độ quá nhanh.
Đợi đến khi hắn dừng lại, mọi người mới nhìn rõ thân hình của người đó, sau lưng kẻ đến vậy mà có một đôi cánh sáng, giúp hắn phi hành, tay kẻ đó cầm một cây đại kiếm, ban nãy lấy tốc độc cực nhanh lao xuống, chém về lão Trần, không nghĩ tới bị lão Trần trực tiếp dùng ngón tay búng gãy thanh kiếm bằng hợp kim.
Đây là một người có tộc độ cực nhanh, đôi cánh sáng ngay sau lưng khiến hắn có thể thực sự phi hành, chợt trái chợt phải, tay cầm thanh kiếm bằng hợp kim tìm cơ hội.
Bành!
Cuối cùng, hắn bị lão Trần nhanh chóng nhảy lên, trong chớp mắt một tát đập trúng, kẻ đó ngay lập tức ở trong không trung tan rã, hóa thành một cơn mưa máu.
“Tân Thuật, cầu nối với vật chất siêu tự nhiên, thúc đẩy sự biến hóa của bản thân, lại có thể phóng ra loại lực lượng siêu tự nhiên, đây là cách nói mơ hồ của các người sao. Sao ta phát hiện, mỗi một người luyện Tân Thuật đều không quá giống nhau, các ngươi rốt cục là tìm được thứ này ở đâu.”
Lão Trần cau mày, ông ta cho rằng mỗi loại Tân Thuật đều không giống nhau, có vẻ tựa như luyện Cựu Thuật đến một mức nhất định sau đó hiển hiện thần thông, song có chút lại giống tà pháp hấp hồn huyết của yêu ma trong thần thoại truyền thuyết.
Tiếp đó, trong trận doanh của Tân Thuật liền xuất hiện hơn mười vị cao thủ, kết quả đều bị lão Trần một kiếm lại một kiếm chém giết, hoặc bị chém giết sạch sẽ, hoặc bêu đầu!
Sau đó, lại có vài người bị ông ta dùng chưởng lực mạnh mẽ đánh nổ, không người ngăn cản được.
Nơi xa, Vương Huyên kinh thán, chẳng phải những người đó không đủ mạnh, người luyện Tân Thuật thực sự là siêu cấp cường giả, khoảng cách tông sư không còn xa, kết quả lại bị lão Trần giết sạch sành sanh, chỉ có thể nói lão Trần quá khủng bố.
Tâm tình của Vương Huyên xem như được thả lỏng, không còn lo lắng gì nữa, nói: “Lão Thanh, hôm nay miệng thối của anh không có tác dụng rồi, sư phụ anh mệnh cứng lắm, sự bi quan của anh đều dã tràng xe cát biển đông rồi.”
Thanh Mộc trừng gã, rốt cuộc thì miệng người nào mới thối?
Vương Huyên cảm thán: “Lão Trần thực mạnh, một người đánh xuyên áo giáp, ghen siêu thể, tất cả mọi người thuộc trận doanh Tân Thuật, nếu không có tông sư mạnh mẽ hơn xuất hiện, lão Trần giống như siêu thần hạ phàm vậy, phiêu nhiên mà đi, thực khiến người ta rung động, thán phục, đẻ con nên như lão-----”
“Câm miệng!” Thanh Mộc cảm thấy mấy câu nói trước đó còn tạm được, nhưng ý vị của câu sau cùng liền có chút không đúng.
Vương Huyên cảm thấy, không có cơ hội cho mình ra tay rồi, lão Trần một người xuyên thủng trận doanh đối thủ, ai dám lên toàn bộ đều bị đánh nổ!
“Lão Trần, không kém là bao rồi thu tay đi, hôm nay đến đây thôi.” Lão già mặc Đường phục Thường Hằng mở miệng, than thở một hồi.
“Được!” Lão Trần rất vui vẻ, trực tiếp thu kiếm lại, đoạn quay người toan rời đi, quả đoán mà gọn gàng.
“Chậm đã!” Có người từ trong một sơn cốc nào đó mở miệng, gã chầm chậm bước ra.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, tuy là người thuộc phái Tân Thuật, song lại có một loại đạo vận không tên, xuất trần mà không minh.
Cùng lúc đó, có một cô gái mặc áo giáp hợp kim đi ra, chiến y kim loại lạnh lẽo bó sát vào người khiến thân thể mạnh mẽ có lực của cô ta càng toát lên cảm giác tràn trề lực lượng và đẹp đẽ.
Hai người từ hai phương hướng khác nhau đi tới, vô hình trung dẫn động một cỗ cương phong khủng bố, xé rách mặt đất khiến không ít đất đá lơ lửng, sau đó nứt vỡ rồi nổ tung!
Trong đầu tất cả mọi người đều đang suy nghĩ nhanh không thôi, cảm thấy áp lực mạnh mẽ, có một loại khí tức khiến trái tim họ hãi hùng khiếp vía mau chóng được mở rộng, kéo dài, hai vị này là---------tông sư?!
Hơn nữa, dường như là những vị tông sư cực kỳ mạnh mẽ, thuộc đám cường giả đứng đầu trong phái Tân Thuật, loại khí thế này khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi, dường như vượt xa vị tông sư siêu thể bồ tát sáu tay ban nãy!
Còn để người ta sống nữa không đây? Một lần liền tới hai vị siêu cấp tông sư!
Lão Trần than thở, ông ta hiểu rõ, đối phương đã biết thân thể mình tồn tại vết thương từ xưa, hôm nay bọn họ phải khiến vấn đề ngũ tạng bị nội thương trở nên nghiêm trọng, tiễn mình lên đường!
Sắc mặt Thanh Mộc trắng xanh, hai đại tông sư tới, sư phụ gã một người liệu có chống đỡ được không? Gã còn không biết thân thể sư phụ có vấn đề sao.
Vương Huyên ý thức được tình huống không đúng, đối phương bình tĩnh như vậy, tựa như tuyệt đối nắm chắc hạ được đối thủ, lão Trần chỉ sợ trúng kế của chúng rồi.
“Không đánh nữa, lão Trần quay lại đi, chúng ta về thôi!” Trong đám người của phái Cựu Thuật có một số lão già hét lớn, hơn nữa không ít người xông lên phía trước, muốn ngăn cản cuộc va chạm cấp tông sư.
Thực lực của bọn họ tuy còn xa mới so sánh được với lão Trần, song kiến thức tuyệt đối không kém, cảm giác được nguy hiểm cực lớn sắp giáng xuống.
Trong trận doanh của phái Tân Thuật, tức khắc có không ít người đi ra, nhanh chóng ngăn cản những lão già này.
Lão Trần khoát khoát tay, ra hiệu bảo họ không cần xông lên.
“Trần tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay ta muốn chiến một trận thật sảng khoái với người!” Người đàn ông trung niên mặc một thân y phục trắng như tuyết không nhiễm bụi trần mở miệng, không lâu trước, chính hắn là người nói chuyện cùng phó thủ các ban ngành Cựu Thổ, toan tiếp quản tổ chức thám hiểm, từ đó có thể lấy được những thứ mà bọn họ thèm khát bấy lâu nay!
“Trần tiên sinh, ta luôn rất mong đợi được giao thủ cùng với người!” Nữ tông sư thân mặc áo giáp kim loại mở miệng, xem bộ dạng thì chỉ có hơn ba mươi tuổi, song thực ra tuổi tác sớm đã hơn năm mươi lại không hề lộ ra vẻ già nua.
Người hiểu rõ nội tình đều biết, hai vị đại tông sư dắt tay nhau mà tới là vì lưu lại lão Trần, kích phát vết thương cũ nơi ngũ tạng, không thể để ông ta còn sống mà rời đi!
Đây là điều mà những người thuộc trận doanh Tân Thuật cùng thống nhất, do vậy mới không tiếc giá nào cũng phải đổi quân, bởi vì có người dự cảm được, nếu như lão Trần lại đột phá, vấn đề ngũ tạng của ông ta sẽ hoàn toàn được giải quyết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.