" Anh là chồng em, chồng em ngay trước mặt em quan tâm quá mức em gái em, anh nói em làm sao bình tĩnh?"
Giọng Thẩm Hủy nói nghẹn ngào, "Tống Tử Hoành, anh còn có tâm hay không?"
"Anh chỉ là thấy Khê Khê hành động không tiện, muốn giúp một phen."
"Còn em ở đây, vì sao không thể gọi em giúp đi?"
Thẩm Hủy hùng hổ doạ người.
"Khê Khê đã trưởng thành, anh là trưởng bối, chút đạo lý này cũng không hiểu sao?"
Hai người trầm mặc đối diện hồi lâu, rốt cuộc, Tống Tử Hoành giơ tay, thỏa hiệp.
Được, về sau anh sẽ chú ý."
Thẩm Hủy nuốt xuống câu chất vấn đang nghẹn ở cổ họng.
Không biết từ khi nào trong đáy lòng Thẩm Hủy hỉnh lên ý niệm khinh thường, làm cô không mua tiếp nhận suy đoán. Cô luôn cảm giác tình cảm chồng mình đối với em gái không được bình thường.
Nhưng cũng chỉ là suy đoán. Thẩm Hủy không muốn hướng suy nghĩ về phương diện kia, nghe chồng thỏa hiệp cô liền không muốn truy cứu, cô giống như đang chân tướng sự thật sẽ khiến mình sợ hãi..
Ban đêm, Thẩm Hủy một mình đứng ban công, đôi mắt nhìn ra phương xa không biết suy nghĩ gì. Tử Tiễn chạy tới ôm lấy đùi mẹ, ngửa đầu nói.
"Mẹ, đêm nay mẹ kể chuyện cho con ngủ đi ?."
Thẩm Hủy nhìn con trai thứ hai, niềm sầu cảm trong lòng thoáng thoái lui, cảm thấy trở nên kiên định cùng bình ổn. Tử Tiễn còn nhỏ vậy tiểu, nó cần cơ một gia đình hoàn chỉnh. Ánh mắt Thẩm Hủy hiện lên một tia kiên quyết, dắt tay con trai đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471187/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.