Tống Tử Hoành hết đường chối cãi, một bên ôm lấy không cho Thẩm Khê đi, một bên ôn nhu dụ dỗ nói.
"Anh không phải có ý này, anh chỉ cần em, em còn không biết sao?"
"Nghiên cứu sinh kia anh không mang theo, chỉ mang em theo, được rồi chứ?"
"Nhưng cô ấy là người quen của hiệu trưởng, anh có thể không mang theo sao?"
"Không mang theo."
Lần này Tống Tử Hoành cự tuyệt thật sự nhanh.
"Mặt mũi này của anh, ông ta vẫn nể trọng."
Ngữ khí hắn cực kì tự tin nói, Thẩm Khê lúc này mới đè xuống tư thế rời đi, Tống Tử Hoànb liền ngồi xổm xuống giúp cô mặc qυầи ɭóŧ.
"Cả qυầи ɭóŧ cũng chưa mặc xong, em dám ra ngoài sa?"
Tống Tử Hoànn vỗ nhẹ nhẹ cái mông mum múp.
"Lần sau không được kích động, có biết không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều có cách giải quyết."
"Vâng."
Nữ nhân mềm mại ôm lấy hắn cọ cọ. Hắn hôn toàn thân cô, lại hỏi.
"Tiểu huyệt còn đau không? Hôm nay làm có hơi tàn nhẫn, chút nửa phải bôi thuốc mới được."
"Ừm, anh làm lâu quá."
" Vậ nhấc chân, anh rể bôi thuốc cho em."
Tống Tử Hoành nói xong liền về bàn làm việc bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc mỡ màu trắng. Thẩm Khê nhấc chân dẫm trên ghế, qυầи ɭóŧ nửa cởi để tiểu huyệt đối diện anh rể.
Tống Tử Hòanh thuần thục lấy ngón trỏ quẹt thuốc, từ khe hở bôi đến đường đi bên trong, đem có thể nhìn thấy địa phương sưng đỏ, đều bôi lên thuốc mỡ.
Huyệt Thẩm Khê thật nộn, đây là kết luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-khe/471186/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.