Chương trước
Chương sau
" Anh, anh đừng nói nữa..."
Thẩm Khê ngượng khó nhịn đẩy đẩy bụng anh rể.
"Còn nói, còn nói liền không cho anh cắm."
Nam nhân cười nhẹ ra tiếng, không nói chuyện nữa chuyên tâm hoàn thành công việc thao huyệt vẫn chưa hoàn thành.
Côи ŧᏂịŧ đen nhánh một tấc tấc bị huyệt khẩu nuốt hết, Thẩm Khê xem đến vành tai nóng lên, mị thịt trong huyệt theo xoắn chặt.
"Ohhh, thả lỏng, đừng hút chặt như vậy, anh rể không động được"
Nhưng Thẩm Khê nơi nào Thẩm Khê có thể khống chế được, không chỉ có huyệt chặt, ngay cả ngón chân cũng banh đến thẳng tắp, làm Tống Tử Hoành bị kẹp vừa sướng vừa đau, ©ôи ŧᏂịŧ tạp được nửa đường liền không hề hành động.
Hắn liếc nhìn đồng hồ trên tường, chính trực giữa trưa, thật sự là lo lắng nữ nhân nếu còn căng chặt như vậy hắn sợ khi vợ hắn về hắn còn chưa thể bắn một lần.
Tống Tử Hoành cắn chặt răng, trầm khí xuống, dùng sức đem nửa căn ©ôи ŧᏂịŧ hung hăng hướng huyệt thọc vào.
"A a a a a ——"
Một cái dùng sức này trực tiếp đem nữ nhân đưa lên cao trào, không nhịn được thét chói tai cùng rêи ɾỉ lấn át đi thanh âm mở cửa. Ai cũng không chú ý tới bên người cửa một người phụ nữ đang ôm đứa trẻ bị tiếng rêи ɾỉ hấp dẫn, lặng lẽ đi vào nhà ăn.
Dì Chung cơ hồ là che miệng lại, không dám tin tưởng nhìn bóng dáng một nam một nữ trước bàn ăn trước trên dưới phập phồng.
Nam nhân kia quần áo chỉnh tề, nhưng động tác phần eo đĩnh động ám chỉ đang phát sinh sự tình cũng không như bên ngoài thấy đơn giản như vậy.
Lưng nữ nhân kia dựa ghế trên, hai chân mở rộng, váy ngắn vén lên chân thon dài cùng mông treo trên tay nam nhân lúc ẩn lúc hiện. Bọn họ đang làm cái gì không cần nói cũng biết, phát sinh này bất luận gì một thân người trên, dì Chung cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng hai người kia lại khiến bà càng nhìn càng quen thuộc. Bọn họ, bọn họ vì sao lại phát sinh thành loại quan hệ này?!
Bọn họ, không phải người thân sao?
Hơn nữa, Thẩm Khê mới mười bảy, như thế nào lại cùng Tống tiên sinh làm loại sự tình này...
Bé con trong lòng ngực duỗi duỗi chân, đá đá đến eo sườn dì Chung, bà sợ nó kêu ra tiếng, dụng tâm nhẹ nhàng che lại gương mặt trẻ con, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Sáng sớm hôm nay, bà ôm bảo bảo cùng Thẩm Hủy ra cửa đi dạo phố, mua xong đồ dùng trẻ sau tới giờ bảo bảo đi ngủ, Thẩm Hủy liền bảo bà đưa Tử Tiễn về trước dỗ ngủ, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy một bí mật kinh thiên động địa như thế.
Ai có thể nghĩ đến, nhìn một nhà có vẻ như hài hòa mỹ mãn, bên trong thế nhưng lại che dấu sự thật kinh tởm như thế.
Chung dì ôm bảo bảo đi lang thang không có mục tiêu ở dưới bóng cây tiểu khu chậm rãi đi, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Tống phu nhân sẽ cảm tháy sao? Bà sinh ra nghi vấn.
Này cũng không thể trách dì Chung, dì đã làm bảo mẫu cho cho quá nhiều nhà có tiền, gặp qua không ít việc dơ bẩn trong giới hào môn, trong đó không thiếu tình huống vợ lớn cùng tình nhân chung sống hoà bình một nhà.
Thời cổ đai, nam tử nghênh thú hoa tỷ muội còn có thể trở thành giai thoại khiến mọi người ca tụng, dì nhìn Tống Tử Hoành cùng Thẩm Khê hành sự trắng trợn táo bạo như vậy, lại cùng sống dưới một mái nhà, càng quan trọng là Thẩm Khê đối với con của Thẩm Hủy không chỉ có không chán ghét ngược lại yêu thích vô cùng, lúc rảnh nói thường xuyên sẽ đến chăm sóc, trở lên đủ loại hành tích, không khỏi làm bà dẫn phát ra loại nghi ngờ.
Tuy rằng điều này chỉ là dì suy đoán, mặc dù Tống Tử Hoành thật sự đang có mối quan hệ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhưng mặc kệ là cái gì, với bà mà nói cách tốt nhất đó là coi như không thấy được.
Dì Chung ở dưới lầu xoay vài vòng, cảm giác thời gian không sai biệt lắm, mới hít sâu một hơi, chậm rãi lên lầu.
Thời điểm mở cửa, dì cố ý dùng sức đóng cửa, phát ra "Phanh" một tiếng nhắc nhở người bên trong nhà.
Bọn họ có thể là mới vừa xong việc không lâu, Thẩm Khê từ nhà ăn kia vươn một cái đầu tới trước, sau khi nhìn thấy người tới, bà có thể rõ ràng cảm giác được Thẩm Khê âm thầm thở nhẹ một hơi, nhưng có lẽ do mới vừa làm xong, khi đứng ra chào hỏi có chút mất tự nhiên hơn nữa trên nếp uốn quần áo còn có dấu vết.
Thẩm Khê nghiêng đầu hướng phía sau dì Chung nhìn nhìn.
"Chị của của con đâu?"
" Tống phu nhân còn đi dạo, nên kêu tôi đưa Tử Tiễn về ngủ trước "
Có thể là nói chuyện làm ảnh đại diện đến Tống Tử Tiễn, trong lòng dì Chung nức nở vài tiếng, dừng chân lập tức khóc, biểu tình Thẩm Khê tức khắc mềm xuống, bước nhanh tiến lên từ trong tay dì Chung dì tiếp nhận bảo bảo.
"Để dì nhỏ ôm Tử Tiễn một chút, ngoan a, Tử Tiễn không khóc, dì nhỏ đưa con về ngủ."
Thẩm Khê thuần thục hống khởi bảo bảo, lúc này dì Chung chú ý tới Tống Tử Hoành từ nhà ăn đi ra, hắn thực tự nhiên đi đến phía sau Thẩm Khê, tay nâng một chút, phỏng chừng là muốn đặt trên tay vai thiếu nữ, đột nhiên ý thức được chính mình còn ở nhà bếp nên đã hạ xuống dưới.
Thẩm Khê một bên bước lên lầu một bên dỗ dành bảo bảo.
"Tử Tiễn nhìn xem, đây là ba ba con, ai nha, anh rể anh xem, nó hướng anh duỗi tay..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.