Chương trước
Chương sau
"Nghe dì Trương giới thiệu có một loại tã trẻ con dùng rất thoải mái, liền muốn mua cho bảo bảo dùng thử xem sao."
Nhưng mẹ Thẩm là ai a, chưa cho Tống Tử Hoành cơ hội giải vây, tiếp tục đem đề tài Thẩm Khê thức khuya lần nữa kéo về.
"Về sau không được xem khuya như vậy biết không. May là mẹ nghe được do con ồn ào, nếu chị con nghe thấy thì không tốt. Chị con chăm bảo bảo vất vả, đừng ảnh hưởng chị con nghỉ ngơi."
"Tối hôm qua Khê Khê gây ồn ào? Sao con lại không nghe được?" Thẩm Hủy hỏi.
" Đúng vậy, cười rất náo loạn."
Mẹ Thẩm nghiêng mắt liếc con gái nhỏ một cái. Thẩm Hủy nhìn bộ dáng em gái bị mắng lộc phiếm ra một chút đồng tình, nhịn không được muốn giúp em gái, quay đầu nhìn Tống Tử Hoành đưa mắt ra hiệu.
" Tối hôm qua anh có nghe không ?"
Ý tứ Thẩm Hủy là muốn hắn nói không nghe thấy, nhưng mà hắn làm sao có thể không nghe được, không chỉ nghe được, hơn nữa còn là người gây ra náo loạn tối qua.
Tối hôm qua chính là đem Thẩm Khê thao phải hơn phân nửa đêm mới nghỉ.  Nội tâm tuy là nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn như cũ duy trì vẻ bình tĩnh.
Tống Ôn Hành nhấc lên mí mắt liếc nhìn Thẩm Khê, đúng lúc vừa ngẩng đầu, ánh mắt ngắn ngủi chạm nhau một chút.
" Sao hả? Tối qua có nghe gì không ?"
Thẩm Hủy dùng khuỷu tay chạm chạm vào Tống Tử Hoành, ánh mắt hắn trở nên ý vị thâm trường.
"Tối hôm qua luôn vội vàng làm việc, không chú ý động tĩnh khác mặt." Hắn cố ý tăng thêm ngữ khí khi nhắc đến từ "Làm",gương mặt Thẩm Khê nhanh chóng phiếm hồng, một ngụm uống xong sữa đậu nành bèn trốn về phòng.
Tống Tử Hoành đột nhiên cười ra tiếng, chọc đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
***
Mẹ Tống vẫn luôn cho rằng con trai vụиɠ ŧяộʍ là bởi vì con dâu mang thai, ba tháng sau khi ở cữ xong,  lúc này Thẩm Hủy đã khôi phục lại, nên bà muốn đi tìm hiểu tìm hiểu xem con trai coa còn qua lại với người phụ nữ kia hay không.
Mẹ Tống trước chia kế hoạch thành hai bước, một là từ chỗ con dâu thăm dò tình hình, mịt mờ nhắc nhở cô giám sát chặt chẽ chồng mình một chút, nếu hiệu quả không tốt sẽ lần nửa nhắc nhở con trai rõ ràng, khiến hắn hồi tâm.
Ngày đó vừa lúc chủ nhật của vợ chồng bọn họ,  mẹ Tống đang lo lắng không biết làm sao tìm cơ hội cùng Thẩm Hủy nói chuyện riêng. Vừa lúc Thẩm Hủy nói muốn mang bảo bảo đi hồ bơi trẻ em, mẹ Tống liền tính lợi dụng cơ hội này hỏi chuyện.
Giai đoạn bước lên lầu, dì Chung ôm bảo bảo đi phía trước, mẹ Tống lôi kéo Thẩm Hủy cố ý chậm lại mấy bước chân khoảng cách, nhỏ giọng nói.
"Gần đây con có cùng Tử Hoành sinh hoạt?"
Thẩm Hủy ngây ngẩn cả người, không thể tưởng được mẹ chồng lại hỏi thẳng vào  mấy chuyện này như vậy.
Thông thường con dâu bị mẹ chồng hỏi chuyện phòng the hẳn là sẽ ngượng ngùng, nhưng Thẩm Hủy vi lăng qua đi, biểu tình xuất hiện một chút cô đơn. Mẹ Tống trong lòng lộp bộp một tiếng, dừng bước chân, "Không có sao?"
Thẩm Hủy nhẹ nhàng lắc đầu, loại việc này  vốn là riêng tư, nhưng  vì nghẹn trong lòng vài tháng, theo bản năng nói hết ra.
Thẩm Hủy trước bảo dì Chung bế bảo bảo đi lên bơi lội, còn mình cùng mẹ Tống đến dưới lầu quán cà phê tâm sự.
"Chúng con đã rất lâu không cùng phòng." -_Thẩm Hủy chậm rãi mở miệng.
"Vừa mới bắt đầu con còn tưởng bởi vì mình còn chưa khôi phục lại, nhưng đã bốn tháng, tuy rằng dáng người không thể so với trước kia, nhưng ít ra cũng không đến nỗi tệ, chỉ là anh ấy..."
Thẩm Hủy không đành lòng nói thêm gì nữa, uống ngụm sữa bò, mới tiếp tục nói.
"Mẹ, nếu không phải Tử Hoành mỗi ngày đều giờ về nhà, con còn nghĩ phải chăng anh ấy bên ngoài có người khác..."
"Mỗi ngày đều đúng giờ trở về sal?"
Thẩm Hủy gật gật đầu..
"Con còn hỏi qua mấy đồng nghiệp của anh ấy ở viện nghiên cứu, xác thật Tử Hoành mỗi ngày đều đi làm, hơn nữa giữa trưa luôn cùng Khê Khê ăn cơm, một chút cũng tìm không thấy dấu hiệu vụиɠ ŧяộʍ."
Chẳng lẽ, sau việc lần đó Tử Hoành đã cắt đứt với người phụ nữ kia?
Chính là, nếu kết thúc thì tại sao lại vì không cùng phòng với vợ? Điều này nói ra không đúng nha...
Mẹ Tống rũ xuống mi mắt, khuấy đảo tách cà phê, trầm giọng nói.
". Hủy nhi, con có từng chu động không?"
Thẩm Hủy dừng một chút, lắc lắc đầu.
Sau khi sinh Tử Tiễn mỗi đêm đều phải chăm sóc con, thấy chồng không chủ động bản thân mình cũng không hứng thú, chưa bao giờ nghĩ tới muốn chủ động. Mẹ Tống nhìn biểu tình từ Thẩm Hủy liền đoán được, kiên cường thay con dâu quyết định.
"Đêm nay để dì Chung chăm con Tử Tiễn, con đi bồi Tử Hoành "
"Nhưng mà..."
Thẩm Hủy lập tức nhíu mày, Tử Tiễn còn nhỏ như vậy, cô  không yên lòng...
"Đừng nhưng mà, cứ quyết định như vậy, dì Chung có nhiều kinh nghiệm chăm trẻ, con còn không yên tâm?"
Mẹ Tống nhàn nhạt liếc con dâu một cái.
"Chẳng lẽ con chỉ nghĩ về con cái,  không cần chồng nửa sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.