Sáng sớm ngày thứhai, Thẩm Gia Mộc ra ngoài khi vẫn còn sự tức giận của tối hôm qua nênkhông thèm chào hỏi Tần Tĩnh, Lâm Tiểu Kiều đưa lại túi tài liệu choThẩm Kiến Đàn rồi chào tạm biệt với Tần Tĩnh, sau đó chạy chậm đuổi theo Thẩm Gia Mộc. Tần Tĩnh nhìn bóng lưng của hai người, chân mày nhănthành một chữ “Sông” (*) lớn, lại nhìn Lâm Tiểu Kiều gắng gượng lấy váyche bớt đùi đi, chân mày càng nhíu chặt hơn.
(*) “川” : chữ “sông” trong tiếng trung
Thẩm Kiến Đàn húp một muỗng cháo, nhìn theo ánh mắt bà xã, đặt chén sứ xuống thật mạnh, lúc này Tần Tĩnh mới hoảng sợ quay đầu lại lườm ông. ThẩmKiến Đàn nhớ tới mấy năm trước, lúc Thẩm Gia Giai dọn nhà đi đã nóinhững lời đó, trong bụng càng thêm khó chịu, cuối cùng cảm thấy mới sáng sớm mà bà xã đã khiến ông ngột ngạt như vậy, lời nói cũng trở nênnghiêm nghị hơn.
“Năm ấy khi Thẩm Gia Giai chuyển đi, tôi nói với bà những gì, bà đã quên nhanh như vậy rồi sao?”
Trong lòng Tần Tĩnh có chút sợ hãi, cũng không dám thở mạnh, cho đến bây giờbà vẫn còn nhớ ánh mắt lạnh lẽo của chồng mình năm đó cùng với câu nóilàm tổn thương người khác, con trai chỉ thương xót nhìn lướt qua, congái không ngừng rơi nước mắt, tất cả đều giống như những thanh đao lăngtrì trong xương cốt bà, trong nháy mắt bà liền hiểu từ “hèn hạ” trongmiệng chồng là từ đâu mà đến - hóa ra, bản chất bà quá tùy tiện, cho nên mới khiến người ta cảm thấy khinh bỉ. Đột nhiên những oán hận ùn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoan/27172/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.