Lâm Tiểu Kiều khôngđể lời nói của Thẩm Gia Mộc ở trong lòng, buổi trưa chưa ăn cơm, lúc này bụng đã đói kêu ùng ục. Thẩm Gia Mộc nghe thấy cưng chiều nhéo nhéochóp mũi cô, đồng thời cắn một cái lên môi của cô mới cười đứng dậyxuống dưới lầu bưng thức ăn người giúp việc đã giữ lại lên.
Tần Tĩnh ở trong phòng khách xem tivi, thấy con trai cười niềm nở, ngay lập tức thiện cảm vừa mới thành lập với Lâm Tiểu Kiều không còn sót lạichút gì. Bà không hiểu, vì sao con trai mắt luôn luôn đặt ở trên đầu này vậy mà lại phục tùng nghe theo một con nhóc, chẳng lẽ nó không thấy côta không lên được mặt bàn sao? Dù trong lòng thất vọng tới cực điểm,nhưng vì có Thẩm Kiến Đàn ở đây, bà cũng không tiện nói ra.
Thẩm Gia Mộc đi vào đúng lúc thấy Lâm Tiểu Kiều đang từ trong phòng tắm vắtkhăn nóng ra ngoài để lau mắt, trong lòng vừa đau lòng vừa tự trách, anh để khay thức ăn xuống kéo cô nằm lên trên giường, cầm lấy khăn lông từtrong tay cô thật cẩn thận đắp lên trên mắt cô. Lát sau lại dùng cáithìa nhỏ xúc một ít cơm, dùng chiếc đũa gắp hai miếng thịt đặt ở phíatrên, một tay ở dưới hứng thức ăn, một tay cầm thìa đưa đến bên miệngcô, hành động cứng rắn, giọng nói lại dịu dàng giống như nhung, giốngnhư trước mặt mình là một đứa trẻ: “Ngoan, há mồm ... Ăn chậm một chút,không lại nghẹn.”
Lâm Tiểu Kiều có phần được cưng chiều màkinh sợ, tuy Thẩm Gia Mộc cưng chiều che chở cô, nhưng vẫn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoan/1915801/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.