Tống Lễ Khanh không giấu được sự chán ghét với Quân Kỳ Ngọc, nhưng cuối cùng y vẫn sợ hãi nhiều hơn.
Y vặn vặn tay, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Tinh Húc, Bùi Tinh Húc vuốt ve mái tóc đen của y khen ngợi.
“Nói hay lắm, Lễ Khanh, ngươi nên dũng cảm nói ra.” Bùi Tinh Húc lại quay đầu, lớn tiếng nói: “Nghe chưa? Quân Kỳ Ngọc, ngươi nên chết tâm đi.”
“Ngươi xúi giục y nói như vậy thì có thể chứng minh gì?”
Quân Kỳ Ngọc che giấu đau đớn trong mắt, hắn bước đến gần Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh thấy bóng dáng cao lớn trước mặt, liền lùi về sau nửa bước, trốn sau lưng Bùi Tinh Húc.
“Lễ Khanh, ngươi muốn mau chóng nhìn thấy mặt trời lần nữa không, hử?”
Giọng nói trầm ấm của Quân Kỳ Ngọc gần trong gang tấc, Tống Lễ Không lên tiếng.
Bùi Tinh Húc trả lời thay y: “Quân Kỳ Ngọc, ta sẽ nghĩ cách chữa trị cho Tống Lễ Khanh, vương hậu của ta không nhọc ngươi quan tâm.”
Quân Kỳ Ngọc chất vấn nói: “Ngươi sợ Lễ Khanh lấy lại được ánh sáng sẽ không dễ dàng kiểm soát được y nữa, đúng chứ?”
“Vớ vẩn!” Bùi Tinh Húc tức giận nói, “Ta từng khi nào mưu đồ gì trên người Lễ Khanh????”
“Ngươi mưu đồ tình cảm của y.” Quân Kỳ Ngọc một câu trúng đích: “Toàn bộ Lâu Lan chỉ ngươi mới có thể nói chuyện với y, mắt y bị mù chỉ biết dựa vào ngươi, ngươi liền có thể kiểm soát mọi thứ về y, kể cả tình yêu….”
Trong mắt Bùi Tinh Húc tràn đầy lửa giận, nắm lấy tay của Tống Lễ Khanh.
“Thấy chưa? Chúng ta là phu thê danh chính ngôn thuận! Không cần thủ đoạn nham hiểm như ngươi nói, chúng ta cũng sinh cùng khâm, chết cùng huyệt!”
“Vậy sao ngươi cứ hết lần này đến lần khác ngăn cản? Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho y, phải để y tự do sinh hoạt, chứ không phải trói bên cạnh ngươi, không đi đâu được.”
Quân Kỳ Ngọc không muốn nói lời vô ích với hắn nữa, nắm lấy cánh tay Tống Lễ Khanh.
“Lễ Khanh, ta nợ ngươi, tự ta tới trả lại.”
“Ta không cần!” Tống Lễ Khanh lấy hết can đảm lớn tiếng nói, “Ngươi, ngươi khẳng định muốn bắt người, móc mắt của người khác, ta không cần mắt của người khác, ngươi đừng đi hại người!”
“Không đâu, không phải là tử tù, cũng không phải là nô lệ……” Quân Kỳ Ngọc dùng giọng dịu dàng nhất đời mình nói: “Ta sẽ đổi mắt cho ngươi.”
Tống Lễ Khanh phản ứng chậm chạp, ngẩn ra một lúc mới tiêu hóa được ý tứ của câu nói này.
“Cái…… Cái gì?”
Không chỉ Tống Lễ Khanh, ngay cả Bùi Tinh Húc cũng bị sốc, Tề Mạc trợn to mắt vì kinh ngạc.
Đối với một người đôi mắt rất quan trọng, ai lại nguyện ý nhường cơ hội được nhìn thấy ánh sáng cho người khác?
Tống Lễ Khanh siết chặt tay, hất tay hắn ra.
“Ta…… Ta không cần!”
Y giận dữ hét lên.
“Ta nhận ân huệ của ai chứ cũng không nhận ân huệ của ngươi! Ngươi cút mau, ta không muốn dính dáng gì đến ngươi nữa!”
Lời này đâm trái tim Quân Kỳ Ngọc đau nhói, nhưng hắn vẫn không có ý định rút lui.
“Ý ta đã quyết, đây không phải ân huệ…… Lễ Khanh, vốn dĩ hai chúng ta, mới là phu thê sống chết có nhau….”
Tống Lễ Khanh vừa sợ hãi vừa không cách nào tiếp nhận, kịch liệt lắc đầu.
“Ta không cần đôi mắt của ngươi! Ta không cần!”
Chợt hai hàng nước mắt y lăn dài xuống.
“Ngươi căn bản không hiểu cảm giác không nhìn thấy gì, sau khi bị mù, mùa xuân không nhìn thấy cỏ cây, mùa đông không nhìn thấy bông tuyết, vạn vật trên đời đều không liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ có thể ngồi trong ngu ngốc, vĩnh viễn bị cô lập, còn có người ngươi thích, ngươi có thể nghe thấy giọng nói của hắn, ngửi thấy mùi của hắn nhưng ngươi mãi mãi không nhìn thấy mặt của hắn….Ngươi không biết cảm giác đó khó chịu như thế nào đâu, ta, ta biết, vì vậy ngươi đừng náo nữa, đi đi, ta không muốn có người lại giống như ta.”
Trong lòng Quân Kỳ Ngọc biết, không phải y còn tình cảm với mình, mà bởi vì y trời sinh lương thiện, trong lòng có tất cả mọi người, bao gồm cả mình.
Quân Kỳ Ngọc nhìn y, trái tim như hóa thành một vũng nước.
“Nhưng để ta nhìn ngươi và hắn ở bên nhau, mới là sống không bằng chết.”
Tống Lễ Khanh cúi đầu, lau giọt nước mắt đọng trên cằm.
“Lẽ nào ngươi hiến mắt của ngươi cho ta, ta sẽ tách khỏi Tinh Húc ca ca sao? Đại ma đầu…… Ngươi nghĩ đi, ta không thích ngươi, cho dù ngươi có chặt đầu xuống cho ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Ta không hy vọng ngươi sẽ cảm kích ta mà tha thứ cho ta, chính vì biết bị mù đau khổ thế nào ta mới làm như vậy. Mục đích duy nhất của ta là nói cho ngươi biết, Lễ Khanh, nếu trên đời này có một người sẵn sàng từ bỏ tất cả vì ngươi, đó nhất định là ta!”
“Đại ma…… Quân Kỳ Ngọc.”
Tống Lễ Khanh thì thầm cái tên này, y nhất thời không tiếp nhận được chuyện này, tròng mắt tán loạn, không nói nên lời.
Quân Kỳ Ngọc xoay người đi đến trước mặt Tề Mạc, ngồi xuống.
“Mở rương y của ngươi, bắt đầu đi.”
Tề Mạc đeo rương y, nhất thời không nhúc nhích, chỉ ấp úng từ chối.
“Không được…… Thần chưa từng thử bao giờ, đôi mắt chính là bộ phận dễ bị tổn thương nhất, sơ suất chút thôi là hậu quả khôn lường!”
Quân Kỳ Ngọc liếc mắt nhìn hắn: “Sao? Ngươi là đồ đệ của thần y, ngay cả điểm này cũng không nắm chắc?”
“Thần…… Không dám!”
Lúc này Tề Mạc mới nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Tại sao không dám? Cho dù xảy ra sơ suất, ta cũng không trách phạt ngươi, được rồi chứ?”
“Thái tử điện hạ…… Ngài là trữ quân! Đừng nói xảy ra chuyện gì quan trọng, dù có bị thương một chút, Hoàng Thượng cũng sẽ không tha cho thần! Cho dù mọi chuyện thuận lợi, mắt ngài cũng bị mù do thần, thần không tránh khỏi tội chết!”
“Sao ngươi rề rà thế! Ta đảm bảo ngươi và Tề gia bình an vô sự!”
Quân Kỳ Ngọc trầm giọng nói.
Tề Mạc phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Điện hạ! Mắt ngài bị mù rồi thì làm sao chấp chính? Làm sao cưỡi ngựa giương roi chinh chiến sa trường? Ngài đã nghĩ tới những điều này chưa? Ngài từ bỏ vị trí Thái tử Cảnh Quốc thì cũng thôi! Vinh nhục tương lai của Cảnh Quốc đặt hết trên người ngài, chẳng lẽ ngài cũng bỏ không quản? Ngay cả trăm triệu bá tánh Cảnh Quốc ngài cũng không để ý?”
Sao Quân Kỳ Ngọc lại không hiểu những đạo lý này.
Từ trên núi tuyết xuống, hắn từng bị mù một lần, trong khoảng thời gian ngắn đã chữa khỏi, nhưng chư thần trong triều đã lén lút nghị luận, nói hắn sao đảm đương nổi trọng trách, lòng người bắt đầu hoang mang, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy, đã rút dây động rừng.
Quân Kỳ Ngọc lẩm bẩm nói: “Ta không nghĩ được nữa, ngươi có biết Lễ Khanh nằm trong vòng tay ta dần dần mất đi hô hấp và nhịp tim, ta có cảm giác như thế nào không? Ta cảm thấy thế giới đều ngừng lại ở một khắc đó, thế giới của ta bởi vì y mà bừng sáng trở lại.”
Tề Mạc động dung, dập đầu một cái với Quân Kỳ Ngọc.
“Được, điện hạ, ngài đối với Lễ Khanh tình thâm ý trọng, thần không ngăn cản được, vậy thì…..Vậy thì để thần thay ngài đi.”
“Ngươi tính làm gì?” Quân Kỳ Ngọc nhíu mày nói, “Đừng có xen vào!”
“Về tình, thần và Lễ Khanh cũng là thanh mai trúc mã, nói thẳng ra, thời gian thần và y ở bên nhau, dài hơn điện hạ ngài. Về lý, thần tử mặc quân thượng lấy thân phạm hiểm, khoanh tay đứng nhìn là bất trung. Thần chẳng qua chỉ là một người tầm thường, tình yêu không có, vậy thì để thần tận trung đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]