Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
“Tiếp tục quỳ! Tấu nhạc!”
Song song tiếng nhạc công tấu nhạc, tên thái giám kia đè giọng tuyên đọc chiếu thư bố cáo thiên địa, thái miếu xã tắc, Tiêu Dục ba quỳ chín lạy trước bàn tế thiên, xong mấy thủ tục lễ nghi rườm rà, đã quá một canh giờ.
Thái giám gân cổ lên lớn tiếng tuyên cáo: “Cung thỉnh Dục Đế quân lâm thiên hạ, Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế!”
Quân Tiêu gia đồng loạt quỳ xuống, còn ra lệnh cho người dân trong thành cùng nhau hô vang “Vạn tuế”.
Tiêu Dục hất cằm, hưởng thụ tiếng sóng “Vạn tuế”.
Nhưng người dân trong thành cứng đầu, bị quân Tiêu gia quất roi cũng được, đánh đập cũng thế, chết sống không chịu quỳ xuống, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, càng ngày càng nhiều người dân Lâu Lan vùng lên phản kháng, đụng độ với quân Tiêu gia, nhất thời ầm ĩ, náo loạn cả lên.
“Khốn nạn! Dám náo loạn lễ đăng cơ của trẫm! Người đâu, đánh!”
Tiêu Dục bị tiếng ồn ào cắt ngang, thấy vũ lực khó có thể trấn áp được, ánh mắt hung dữ chạy tới, đoạt lấy một cây roi, quất đánh vào đám người không an phận.
“Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống cho trẫm! Vì sao không quỳ! Trẫm là hoàng đế, trẫm là thiên tử! Đám điêu dân các ngươi! Điêu dân!”
Tiêu Dục đánh đỏ mắt, chuỗi ngọc châu trên mũ đan vào nhau.
Mãi đến khi hắn giật lấy một ngọn giáo, đâm xuyên một tên đàn ông Lâu Lan, máu phun lên mấy người xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-hoa/3506204/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.