Mái tóc đen của Tống Lễ Khanh bị dính nước, càng thêm mềm mại mượt mà, quấn quanh đầu ngón tay của Quân Kỳ Ngọc, giọt nước chảy xuống, xúc cảm kỳ diệu này khiến Quân Kỳ Ngọc say mê một lúc.
“Quân Kỳ Ngọc, khoảng thời gian này có tin tức gì từ Lâu Lan không?”
Tống Lễ Khanh đưa lưng về phía hắn, tay vẩy vẩy nước ấm, không nghe thấy Quân Kỳ Ngọc trả lời, lại lặp lại lần nữa.
“Quân Kỳ Ngọc!” Tống Lễ Khanh lớn tiếng.
“Ừ…… Hả?”
Quân Kỳ Ngọc run tay, đổ thẳng gáo nước ấm lên đầu Tống Lễ Khanh.
“Ngươi giội nước vào mắt ta rồi.”
Tống Lễ Khanh lau nước trên mặt, mới mở được mắt ra.
“Không biết làm thì đừng có miễn cưỡng.” Tống Lễ Khanh thở dài nói, “Để ta tự tắm.”
“Ta biết, ta biết.”
Quân Kỳ Ngọc vội vàng tập trung giội nước ấm cho y.
“Ngươi không được bình thường lắm.”
Tống Lễ Khanh nghiêng đầu nói.
“Có ư? Làm gì có.”
Lòng Quân Kỳ Ngọc treo lên, lẽ nào nhanh như vậy y đã phát hiện mắt mình hồi phục rồi sao?
“Ngươi cứ không tập trung.” Tống Lễ Khanh nghi ngờ hỏi, “Có phải bên Tinh Húc ca ca có tin xấu gì không? Nói thẳng cho ta biết đi.”
“Ờ cái đó….Không phải đâu.” Quân Kỳ Ngọc yên tâm nói, “Tây Bắc quân và Tiêu Thái tử giao chiến mấy ngày, quân Tiêu Thái tử chỉ là quân lính tản mạn, không đánh được trực diện, không đến nửa tháng, quân ta chắc chắn có thể tiến thẳng vào Lâu Lan.”
“Ta còn tưởng có tin tức gì xấu…… Ngươi tập trung một chút, đừng giống như người mất não.” Tống Lễ Khanh nói.
“Được được!”
Tay chân Quân Kỳ Ngọc quả thật vụng về, hắn cả đời cẩm y ngọc thực, nào từng phải hầu hạ người khác tắm gội bao giờ? Động tác chẳng nhanh nhẹn chút nào, hơn nữa Tống Lễ Khanh như vậy ở trước mặt hắn, hắn làm sao nhịn được mơ mộng, ngẫu nhiên sẽ bị phân tâm.
Xúc cảm da thịt mềm mại mịn màng, quả thực muốn mạng của Quân Kỳ Ngọc.
Không biết có phải do hơi nước ấm bốc lên hay không, cả người Quân Kỳ Ngọc nóng bừng, trán rịn mồ hôi mỏng.
“Ngươi phải cọ, không được sờ soạng lung tung.” Tống Lễ Khanh nhắc nhở hắn.
“Ta đang xoa xà phòng cho ngươi mà.”
Quân Kỳ Ngọc vội vàng cầm miếng xà phòng màu hồng lên chống chế, thuận tay xoa khắp người Tống Lễ Khanh, từ bả vai đến hõm eo, xương quai xanh đến cánh tay, lúc tay hắn đi đến ngực, Tống Lễ Khanh mẫn cảm co người lại.
“Chỗ, chỗ đó không cần…… Nhột.”
Tống Lễ Khanh cầm lấy bánh xà phòng, tự mình xoa.
“Đây là xà bông hoa hồng Tây Vực tiến cống, ngươi có ngửi thấy mùi thơm không?”
Tống Lễ Khanh cầm trên tay ngửi thử, có mùi hoa hồng khiến người ta vui vẻ thoải mái, cả người y thả lỏng, nằm trên thành bồn tắm, hóa ra được người khác phục vụ lại thoải mái như vậy, thoải mái đến mức Tống Lễ Khanh ngủ gật luôn.
“Con cháu hoàng gia các ngươi biết hưởng thụ thật đấy….” Tống Lễ Khanh lười biếng nói.
Giọng điệu lười nhác của y mang chút khàn khàn, vào tai Quân Kỳ Ngọc rất có sức mê hoặc, một cỗ hỏa khí dâng trào khắp người, khiến mặt hắn đỏ bừng.
Quân Kỳ Ngọc khó khăn chịu đựng, hô hấp trở nên nặng nề, tay đang xoa nắn không tự chủ được hơi dùng sức, có điều hắn vốn mạnh, bóp nhẹ một cái Tống Lễ Khanh đã không chịu nổi.
Vì vậy, cơn buồn ngủ của Tống Lễ Khanh bị Quân Kỳ Ngọc bóp bay biến mất sạch.
“Á ——”
Tống Lễ Khanh hít một hơi khí lạnh, bả vai chút nữa bị hắn bóp vỡ.
“Giết heo cũng không dùng sức như ngươi.”
Tống Lễ Khanh xoa xoa bả vai, phát hiện nước đã lạnh, y đã ngâm được khá lâu.
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn mặc quần áo.”
Quân Kỳ Ngọc đang nhiệt tình, một chút tiến triển thực chất cũng chưa có, ngay cả nhìn cũng mơ hổ không rõ, sao chịu dễ dàng rời đi như vậy.
“Ngươi mặc đi, ta lấy quần áo giúp ngươi.”
“Không cần.”
Tống Lễ Khanh quay lại, mặt đối mặt với Quân Kỳ Ngọc, y co người trong nước tắm, nhìn Quân Kỳ Ngọc, mặc dù biết hắn bịt mắt còn mù, nhưng có một người lớn đứng sờ sờ trước mặt nhìn mình mặc quần áo, cũng sẽ xấu hổ.
“Mau đi đi, ngươi không có việc gì làm à? Nếu rảnh thế thì ngươi mau đi chiến trường đi.”
Tống Lễ Khanh bất lực vô cùng, Quân Kỳ Ngọc giống như miếng dán da chó ấy, mỗi lần vào phòng mình, đuổi thế nào cũng không đi.
Chỉ thấy Quân Kỳ Ngọc nghiêm túc nói: “Ngươi nhắc đến ta mới nhớ, ta đến từ biệt ngươi, ngay mai ta sẽ đi Gia Dục Quan.”
Tống Lễ Khanh sững người một lúc.
“Nhanh vậy sao?”
“Ừ, không phải sớm ngày đi cứu Tinh Húc ca ca của ngươi sao.”
Tống Lễ Khanh im lặng một lúc, mặc dù y luôn miệng nói ghét bỏ, muốn đuổi Quân Kỳ Ngọc đi, thúc giục hắn nhanh chóng đi chiếm lại Lâu Lan, nhưng khi biết hắn phải đi, cảm xúc của Tống Lễ Khanh lại lẫn lộn.
Phủ Kỳ Lân ở Tây Bắc trời xa đất lạ, người duy nhất y quen là Quân Kỳ Ngọc, giờ hắn đi rồi mình sẽ không bị ai bám lấy nữa, nhưng cảm thấy có chút cô đơn.
“Ừm, Lễ Khanh, trên chiến trường đao thương không có mắt, nếu ta xảy ra mệnh hệ gì, da ngựa bọc thây, ngươi nhớ đem xác ta về trước mặt phụ hoàng ta, cứ nói là ta bất hiếu, đã không thể báo hiếu bọn họ, còn khiến họ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hủy hoại tương lai của Cảnh Quốc. Nhưng chỉ cần có thể cứu được Tinh Húc ca ca của ngươi, ta chết cũng có ý nghĩa, sau này ngươi nhớ phải hạnh phúc, vui vẻ.”
“Ý ta không phải thế, ta không có giục ngươi đi nộp mạng.”
Quân Kỳ Ngọc hào hiệp, dáng vẻ sẵn sàng chịu chết, Tống Lễ Khanh bị hắn nói lòng sinh áy náy, Quân Kỳ Ngọc đi cứu Bùi Tinh Húc giúp y, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tội y là lớn nhất.
Tống Lễ Khanh hoảng loạn giải thích: “Ta chỉ là…… Ngươi, ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”
Quân Kỳ Ngọc nghe y nói vậy mới mỉm cười thỏa mãn.
“Ngươi lo lắng cho ta à?”
“Không phải, ta không lo lắng cho ngươi, ờ, thì cũng lo lắng.”
Tống Lễ Khanh bị hắn làm cho rối cả lên.
Quân Kỳ Ngọc khom lưng, đổ người lại gần.
“Ngươi hy vọng ta bình an trở về sao?”
“Đó là đương nhiên, được vậy là tốt nhất.”
Quân Kỳ Ngọc ngả cả người lại gần nói: “Vậy ngươi ôm ta một cái đi.”
“Hả?”
Tống Lễ Khanh thấy hắn vòng vo mãi, thì ra đây mới là mục đích chính của hắn.
“Ta chỉ bảo ngươi ôm một cái, có phải hôn đâu, ngươi cứ xem ta như bằng hữu, ôm một cái bày tỏ chúc bình an trước khi xuất chinh không được sao?” Quân Kỳ Ngọc mặt đầy xa xăm nói, “Ai…… Thôi thôi, không biết chuyến này đi có còn mệnh trở về không, đến phút cuối cùng, một người bằng lòng đưa tiễn ta cũng không có.”
“Ngươi đừng nói mấy lời như vậy, không may mắn đâu.” Tống Lễ Khanh đấu tranh một lúc nói, “Chỉ một cái thôi đấy.”
“Ừ, nhiều thêm cũng không cần.”
Quân Kỳ Ngọc giang rộng tay, khi Tống Lễ Khanh còn đang do dự, Quân Kỳ Ngọc đã kéo y vào trong lòng, ôm thật chặt.
“A ——”
Quân Kỳ Ngọc phát ra tiếng thở dài sảng khoái.
Tống Lễ Khanh khó xử, mình còn đang trần truồng ướt nhẹp, ôm nhau giống như xảy ra chuyện gì vậy?
Vả lại không biết phải y ảo giác hay không, y cảm thấy bàn tay của Quân Kỳ Ngọc đang cố ý vuốt ve lưng mình.
“Lễ Khanh a……”
Quân Kỳ Ngọc dán tai y muốn nói gì đó lại bị Tống Lễ Khanh đẩy ra.
“Được rồi, ôm xong rồi.”
“Vậy đã xong rồi?”
Quân Kỳ Ngọc thậm chí còn chưa kịp cảm nhận, kết thúc quá đột ngột.
“Không thì……Ôm một cái nữa đi, lâu một chút. Có ngươi ban phúc cho ta, ta nhất định sẽ gặp dữ hóa lành……”
“Ta không phải Quan Âm Bồ Tát, không độ được ngươi.”
Lần này Tống Lễ Khanh không bị lừa nữa, cho dù Quân Kỳ Ngọc có nói ngon nói ngọt như thế nào, y cũng không tin.
“Ngươi mau ra ngoài đi, nước lạnh cả rồi.”
Tống Lễ Khanh bắt đầu đuổi người, Quân Kỳ Ngọc vốn định bám thêm một lúc, nhưng lại lo Tống Lễ Khanh sẽ bị cảm lạnh, đành miễn cưỡng bước ra khỏi bình phong.
Trên mặt hắn là nụ cười khó nén và vẻ tiếc nuối đan xen nhau.
Nghe thấy tiếng nước ào ào bên trong, là Tống Lễ Khanh bước ra khỏi bồn tắm, Quân Kỳ Ngọc kìm chế không được, vạch khăn bịt mắt ra, lộ ra một khe hở lớn, vòng trở về.
“Lễ Khanh……”
Tống Lễ Khanh đang lau người, không nghĩ hắn lại bất ngờ quay trở lại, sợ đến mức giật thót mình, lúng túng dùng khăn tắm quấn lấy người.
“Ngươi làm gì thế?!”
Tống Lễ Khanh hoảng sợ hét lên.
Quân Kỳ Ngọc vẫn giữ tư thế thò người, đầu bất động.
Mặc dù Tống Lễ Khanh đã che chỗ quan trọng, nhưng bắp đùi nhỏ thẳng tắp và vòng eo đều lộ ra bên ngoài, mái tóc đen buông xõa tùy ý rủ xuống ngực, Quân Kỳ Ngọc liếc mắt nhìn một cái, tức khắc ngây người.
“Cái đó……” Quân Kỳ Ngọc mò bình phong, giả bộ như không nhìn thấy, “Ta đột nhiên nhớ ra, muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“Ngươi mau hỏi đi.”
Tống Lễ Khanh nghĩ hắn bị mù, không cần phải xấu hổ như vậy, mình phản ứng thái quá rồi, ngược lại có hơi lòng tiểu nhân.
Quân Kỳ Ngọc mở miệng nói: “Ngươi nói ngày mai ta xuất chinh, nên mặc chiến bào màu đen hay là chiến bào màu bạc?”
“……”
Trên đầu Tống Lễ Khanh phủ khói đen.
“Ngươi thích mặc gì thì mặc, hỏi ta làm gì?”
“Cái nào trông đẹp hơn?”
Quân Kỳ Ngọc còn bước lên phía trước hai bước.
“Ngươi đi đánh giặc chứ không phải đi thanh lâu bán nghệ!”
“Làm nguyên soái, đương nhiên phải nổi bật một chút.”
“Muốn nổi bật để làm gì? Làm bia cho người khác sao?”
“Ngươi nói đúng, tốt nhất nên khiêm tốn…… Vậy thì màu bạc đi.”
Tống Lễ Khanh cảm thấy hắn đang tìm chuyện để nói, người nam nhân này quỷ kế đa đoan, không chừng còn đang nghĩ xấu xa gì đó.
Tống Lễ Khanh đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Quân Kỳ Ngọc, bên người ta luôn có hai tên hộ vệ, ngươi sai bọn họ theo dõi ta sao?”
Quân Kỳ Ngọc sờ mũi: “Sao có thể nói là theo dõi chứ? Nói khó nghe thế…Cùng lắm là âm thầm bảo vệ ngươi chu toàn thôi.”
“Ngươi lại lừa ta!”
“Ta làm sao dám? Ngươi là Thám hoa lang học rộng hiểu nhiều, ta chỉ là một tên mãng phu, lừa được ngươi sao?”
Có điều thần trí y đang bị tổn thương, nên mới dễ lừa một chút.
Tống Lễ Khanh không chịu nổi hắn nữa, múc một gáo nước tạt qua.
Quân Kỳ Ngọc bị hắt nước chạy ra ngoài, Tống Lễ Khanh chửi rủa ở sau bình phong.
“Ngươi là đồ nham hiểm, xảo trá, khốn nạn!”
“Ha ha ha……”
Quân Kỳ Ngọc vui vẻ bước ra khỏi Vọng Khanh Lâu, vạt áo ướt sũng, còn vương mùi thơm hoa hồng, ngửi một cái, tinh thần liền phấn chấn.
Hồ Nguyệt Nhi nhìn thấy Thái tử điện hạ nổi giận đùng đùng đi, sau đó lại chật vật thảm hại trở về, còn là bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt ngây ngô vui tươi hớn hở, suy nghĩ nàng hỗn loạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]