Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Quân Kỳ Ngọc đứng ở cửa một lát, bởi vì Tề Mạc dặn dò hắn, giờ hắn không thích hợp nhìn thẳng ánh sáng mặt trời, tốt nhất là làm quen với ánh trăng trước, vì vậy hắn mới ra ngoài đi một vòng, tháo mảnh vải bịt mắt xuống, nhìn màn đêm một lúc.

Ngay khi hắn vừa kéo tấm vải lên, lại nghe thấy một nữ nhân ầm ĩ thỉnh tội với hắn.

Quân Kỳ Ngọc híp mắt nghĩ, mới nhớ ra đây là mỹ nhân Từ tri phủ tặng cho hắn.

Chỉ là mỹ nhân này đầu óc có vấn đề, mình vừa hỏi nàng ta một câu nàng ta là ai, nàng ta đã khóc sướt mướt, giống như chịu oan ức gì lớn lắm vậy.

“Không thể hiểu nổi.”

Nếu là trước kia, dựa vào tính khí nóng nảy của Quân Kỳ Ngọc, chắc chắn đã sai người lôi đi, có điều giờ tính khí đó đã bị Tống Lễ Khanh mài sạch, đối nhân xử thế cũng ôn hòa đi nhiều.

Vả lại dạo gần đây tâm tình hắn đang tốt, nên cũng không truy cứu gì cả.

“À, ngươi là Hồ Nguyệt Nhi.” Quân Kỳ Ngọc mở miệng nói, “Xin lỗi, ta không nhìn thấy.”

Xin lỗi……

Hồ Nguyệt Nhi cứng người tại chỗ.

Thái tử điện hạ xin lỗi nàng ư! Đây là vinh sủng cực lớn!

Ở trong mắt Hồ Nguyệt Nhi, Thái tử điện hạ chính là một vị thần nói một là một, chuyện gì hắn làm cũng đúng, cần gì phải xin lỗi người khác? Hơn nữa nàng cũng biết, tính tình Quân Kỳ Ngọc nóng nảy, ở bên cạnh hắn phải cẩn thận, không để ý một chút thôi là chọc giận hắn.

“Không sao…… Không sao đâu điện hạ.”

Hốc mắt Hồ Nguyệt Nhi ướt át, Thái tử điện hạ không chỉ nhớ rõ nàng, còn đối với nàng rộng lượng như vậy.

Quân Kỳ Ngọc lại hỏi: “Mấy ngày nay ngươi vẫn luôn đi Vọng Khanh Lâu sao?”

“Dạ, vâng.” Hồ Nguyệt Nhi thành thật khai báo.

“Ừm…… Lễ Khanh có nói gì với ngươi không?”

Quân Kỳ Ngọc không phải là ngươi thích buôn chuyện, nhưng hắn luôn muốn thăm dò xem Tống Lễ Khanh suy nghĩ gì về hắn.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.

Y không muốn giao tâm cho mình, vậy thì mình đành phải nói bóng nói gió thôi.

“Thái tử điện hạ là chỉ?” Hồ Nguyệt Nhi khó hiểu.

“Cái gì cũng được, sở thích, suy nghĩ, hoặc là y có từng nhắc đến y thích ai không, người trong lòng hay đại loại vậy……”

Quân Kỳ Ngọc cảm thấy hơi không được tự nhiên, mình như vậy có thấp kém quá không?

Hồ Nguyệt Nhi thông minh lanh lợi hiểu ra.

Thái tử điện hạ đây là mới bắt người trở về, muốn tìm mọi cách để lấy lòng đây.

Hồ Nguyệt Nhi tâm địa trăm chuyển, sao có thể để tên ngốc kia cướp nổi bật.

“Có ạ, y luôn đứng ở Vọng Khanh Lâu trông về hướng Tây Bắc, nhớ đến tình lang của y.”

“Ồ? Thật không? Y thực sự nói như vậy với ngươi, y chính miệng nói hai chữ….tình lang sao?”

Quân Kỳ Ngọc không tin lắm, nhưng Tống Lễ Khanh đúng là luôn nhớ Tinh Húc ca ca của y.

Tình lang hay không tình lang cái gì, chỉ là……lời vớ vẩn thôi.

“Đúng vậy, thiếp luôn đối xử chân thành với mọi người, y tin thiếp nên mới nói cho thiếp, bằng không làm sao thiếp biết y đã thành hôn, điện hạ hỏi, thiếp mới nói bí mật của y với người khác, y chỉ là không quên được người xưa, điện hạ đừng trách y.”

Quân Kỳ Ngọc không nói gì, xem ra là tức giận tên ngốc kia rồi.

Hồ Nguyệt Nhi lại góp gió nói: “Ai……Y năm lần bảy lượt muốn rời khỏi phủ Kỳ Lân, chỉ để vì gặp tình lang của y, điện hạ không bằng……thành toàn cho y đi.”

“Ngươi thì biết cái gì?”

Quân Kỳ Ngọc hừ một tiếng, dáng vẻ bực bội, Hồ Nguyệt Nhi sợ liên lụy, vội vàng ngậm miệng.

Quân Kỳ Ngọc xoay người rời đi, phần lớn là muốn đến Vọng Khanh Lâu để tính sổ.

“Thái tử điện hạ, ngài đi lại không tiện, để thiếp đỡ ngài.”

Hồ Nguyệt Nhi muốn đi xem náo nhiệt, nàng ngược lại muốn xem Thái tử điện hạ sẽ xử lý tên ngốc kia thế nào.

“Không cần, phủ Kỳ Lân ta quen thuộc hơn ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc từ chối, nghênh ngang rời đi, từng viên gạch, viên ngói trong phủ Kỳ Lân hắn đều rõ ràng, huống chi hiện tại xuyên qua khe hở hắn cũng nhìn thấy đường.

Thời điểm Quân Kỳ Ngọc đến gõ cửa, thị nữ đã chuẩn bị xong nước nóng, Tống Lễ Khanh chuẩn bị cởi quần áo, tắm gội cho sạch sẽ.

Mấy ngày nay trèo tường chạy trốn, chân y chạy đến nhức mỏi, ngâm một lúc cho sảng khoái tinh thần.

“Lễ Khanh, ngủ rồi sao?”

“Chưa……”

Tống Lễ Khanh thành thật trả lời, lúc sau mới nhớ ra mình không muốn gặp hắn, lần nào Quân Kỳ Ngọc đến, cũng bám dính cả ngày, đuổi cũng không đi, vì thế lập tức sửa miệng.

“Ngủ rồi!”

Nhưng đã muộn, Quân Kỳ Ngọc lẻn qua khe cửa đi vào.

Tống Lễ Khanh nghe thấy tiếng động, kéo quần áo vừa cởi được một nửa lên.

“Ngươi đừng tới đây, ta đang tắm.”

Quân Kỳ Ngọc vươn cổ nhìn, tiếc là bị bình phong che kín mít.

“Không sao, hai chúng ta còn phân ta ngươi cái gì.” Quân Kỳ Ngọc trong lòng bổ sung thêm một câu, “Cũng không phải chưa từng thấy.”

Nhưng sao bây giờ nhìn một cái thôi cũng khó khăn như vậy? Quân Kỳ Ngọc đồng thời than thở.

“A, ngươi định làm gì?”

Thấy Quân Kỳ Ngọc vòng đi vào, Tống Lễ Khanh ngăn hắn lại.

“Ta…… Ta chà lưng giúp ngươi, vết thương sau lưng ngươi còn chưa lành đúng không? Chắc chắn là tắm rửa không tiện.” Quân Kỳ Ngọc tùy ý viện ra cái cớ.

“Không cần.”

Tống Lễ Khanh cảm thấy kỳ quặc, không được tự nhiên, với lại việc khỏa thân trước mặt Quân Kỳ Ngọc là chuyện rất không an toàn.

“Có cần.”

Quân Kỳ Ngọc cố chấp muốn chui vào, Tống Lễ Khanh kiên quyết ngăn lại.

“Lễ Khanh, ngươi sợ ta nhìn thấy ngươi sao? Bây giờ ta đã mù, ngươi có cho ta nhìn ta cũng nhìn không được. Hử? Mùi gì thế nhỉ? Mấy ngày rồi ngươi chưa cọ lưng đúng không? Trên người toàn mùi chua. Nếu ngươi không thích vậy thì ta gọi nha hoàn tới chà cho ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc bắt chẹt y, Tống Lễ Khanh thích sạch sẽ, chắc chắn không chịu được bị nói là hôi hám.

Quả nhiên, Tống Lễ Khanh lập tức ngửi quần áo của mình, không thúi mà, nhưng trong sách nói, người thối không ngửi được trên người mình có mùi thối.

Quân Kỳ Ngọc nói cũng không phải không có lý, dù sao hắn cũng mù.

Thà để Quân Kỳ Ngọc làm còn hơn là để một cô nương xoa khắp người.

Ngay cả trước kia, y cũng không để Tiểu Địch hầu hạ mình tắm gội.

Nghĩ vậy, lực ngăn cản của Tống Lễ Khanh dần yếu đi.

Quân Kỳ Ngọc thuận lợi tiến vào, Tống Lễ Khanh nhìn thấy bộ dáng mò mẫm của hắn, cũng không khúc mắc nữa.

“Cởi quần áo chưa?” Quân Kỳ Ngọc đứng đó hỏi, “Cần ta giúp ngươi không?”

“Ta tự làm được.”

Tống Lễ Khanh vẫn cảm thấy là lạ nên quay người lại, sau đó từ từ cởi áo ngoài và quần áo lót ra.

Quân Kỳ Ngọc đứng bất động, tầm nhìn từ khe hở bị hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy mắt cá chân mảnh khảnh của Tống Lễ Khanh, trong lòng Quân Kỳ Ngọc ngứa ngáy, dùng sức ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy bắp chân non mịn.

Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, Tống Lễ Khanh đã trốn vào trong thùng tắm, ẩn mình dưới làn nước ấm.

Quân Kỳ Ngọc gào thét trong lòng, đáng tiếc quá đi.

“Không phải ngươi muốn chà lưng cho ta sao? Còn ngây ra đó làm gì?” Tống Lễ Khanh quay đầu lại hỏi.

“À, tới đây tới đây.”

Quân Kỳ Ngọc mò đi qua, Tống Lễ Khanh đưa cho hắn một cái gáo bầu, Quân Kỳ Ngọc múc nước ấm, chậm rãi làm ướt mái tóc đen của Tống Lễ Khanh.

Quân Kỳ Ngọc vốn thị lực có hạn, thứ nước nóng đáng ghét này còn bốc đầy hơi, khiến trước mắt hắn mờ mịt một mảnh, không nhìn rõ gì cả, chỉ có tấm lưng nõn nà của Tống Lễ Khanh, dưới ánh nến chiếu rọi, như tỏa ra ánh sáng thuần khiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.