Tiêu Thái tử ra lệnh một tiếng, đám thuộc hạ lập tức xông lên như ong vỡ tổ, có điều cây hồ dương này là cầu độc mộc, chỉ đủ một người đi qua, cưỡi ngựa đi chỉ có kết cục rơi xuống sông.
Vậy nên một đống người dồn ở đầu cây cầu, chỉ có thể từng người bước qua một.
Tề lão đại nhân ôm chặt lấy cây hồ dương, kéo chân tên bước lên đầu tiên, nhưng sức lực ông yếu làm sao cản được mấy tên hung thần ác sát này, bị giẫm lên cổ tay, tiếng xương gãy rắc một tiếng, ông vô lực buông tay, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng không phát ra tiếng kêu nào.
“Chặt cầu ——”
Tề lão đại nhân hô to một tiếng, bị càng nhiều người giẫm lên đi qua, ông tuổi già sức yếu, làm sao chịu được giẫm đạp như thế, phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi rơi xuống nước sông, không nổi một chút gợn sóng.
“Cha!”
Tề Mạc siết chặt nắm đấm, gần như mất trí leo lên cây hồ dương muốn trở lại.
“Đứng lại!”
Tề lão đại nhân quát, ngăn hắn lại.
Tề Mạc thảm thiết nói: “Cha, con không sợ chết, cùng lắm thì con chết cùng người!”
“Nếu ngươi hành động theo cảm tính như thế, lãng phí tính mạng vô ích, thì không phải con cháu Tề gia ta! Trên đường xuống Hoàng Tuyền ta cũng không nhắm mắt! Điện hạ, thời gian không đợi người, mau…”
Tề lão đại nhân bị người đá đến kêu lên đau đớn một tiếng rơi xuống, nôn ra máu lần nữa, lần này pha lẫn máu bầm, ông đã bị nội thương rất nặng.
Tề Mạc tiến thoái lưỡng nan, bị Quân Kỳ Ngọc kéo xuống.
Quân Kỳ Ngọc giơ đao lên chém xuống cây hồ dương, hồ dương rắn chắc, cứng như sắt, mặc dù Quân Kỳ Ngọc có sức mạnh phi thường, đao của hắn cũng không phải là đại đao, chém một đao cũng không đứt hoàn toàn, hắn lập tức rút đao ra chém lần nữa.
Rắc —
Cây hồ dương đáp lại gãy đoạn, không có chống đỡ rơi thẳng vào trong lòng sông, người đang đi qua hoảng sợ hét một tiếng ngã xuống nước, Tây Vực ít nước, đa số mọi người đều không biết bơi, dù có bơi lội giỏi, cũng không làm được gì trong dòng nước cuồn cuộn này, chỉ giãy dụa vài cái là bị nuốt chửng.
“Chết tiệt!”
Tiêu Thái tử thấy chiếc cầu duy nhất bị gãy, chuyển hận ý lên người Tề lão đại nhân, giẫm lên ngực ông dí một cái.
Tề lão đại nhân vô lực giãy dụa, máu không ngừng ứa ra khỏi miệng, tròng mắt ông nhìn chằm chằm phía bên kia sông.
Tiêu Thái tử túm Tề lão đại nhân lên, giống như xách một bao tải rách.
“Quân Kỳ Ngọc!” Tiêu Thái tử lớn tiếng nói, “Các ngươi được lắm, bỏ một ông già chặn đường ở phía sau, bổn Thái tử đúng là được mở mang tầm mắt! Các ngươi chỉ cần đi một bước, bổn Thái tử sẽ lập tức bóp chết ông ta, đồng thời để chiến mã đạp thi thể ông ta thành thịt vụn!”
Cả người Tề Mạc run lên, hắn dùng sức cắn răng, hận không thể xông tới dứt khoát đồng quy vu tận.
“Ha… Ha.”
Tề lão đại nhân cúi đầu, cố gắng để giọng của mình trong một chút, đáng tiếc xen lẫn bọt máu, cũng không có sức lớn tiếng.
“Con của ta, ta cẩu thả nửa đời ở trên triều đình, chỉ có thể chiêm ngưỡng khí phách trong thơ ca của tiên nhân, không nghĩ trước khi chết còn có cơ hội hy sinh thân mình vì nước giống như người xưa….Vương sư bắc định trung nguyên nhật, gia tế vô vong cáo nãi ông, ha ha, viết rất hay…”
Một chữ cuối cùng phun ra, đầu Tề lão đại nhân rũ xuống, đồng tử mất thần thái.
“Cha!!”
Tề Mạc gào thét một tiếng, hai hàng nước mắt cuồn cuộn rơi.
Tiêu Thái tử thấy lão đầu này đã tắt thở, không còn giá trị lợi dụng, ném thi thể ông xuống đống cát.
“Đạp trung thần ‘hy sinh vì quốc’ này thành bùn cho ta! Bổn Thái tử để cho hắn lập bia cũng không tìm được thi thể!”
Mấy con chiến mã được dắt tới, Tiêu Thái tử nhếch miệng cười điên cuồng, Quân Kỳ Ngọc thoát chết trong ngang tấc, sắp trở thành đại hoạ tâm phúc của hắn, hắn chỉ có thể dùng cách này để trút giận!
“Cẩu tặc! Ngươi…Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Tề Mạc quỳ gối trên bờ, muốn chửi rủa vài câu, nhưng nước mắt rơi đầy mặt, đau buồn không phát ra được thanh âm nào, tiếng cười của Tiêu Thái tử hung hăng ngang ngược, giống như chốt cửa rỉ sét.
Trong cơn cuồng hoan của Tiêu thái tử, máu bắn tung tóe, Tống Lễ Khanh quay đầu nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng cảnh tượng tàn nhẫn đến cực điểm này.
“Lễ Khanh, đừng sợ.”
Quân Kỳ Ngọc nhận ra cơ thể y đang căng thẳng, dịu dàng trấn an.
“Tề Mạc ca ca, mau đi thôi, đừng uổng phí tâm huyết của Tề lão đại nhân….”
Quân Kỳ Ngọc hướng về phía bên kia cao giọng nói: “Tiêu gia, nhớ rõ khoản nợ này cho gia, ngày sau dùng đầu của ngươi để trả.”
“Chỉ bằng một người mù sa cơ thất thế như ngươi sao?! Dù ngươi có trở lại thì thế nào? Bổn Thái tử há sẽ sợ ngươi?!”
Tề Mạc nghe được giọng nói của Tiêu Thái tử, vẻ mặt bi thống trở nên kiên quyết, giờ phút này đầu óc hắn tỉnh táo dị thường, còn có rất nhiều chuyện có thể làm, hắn đứng lên, không nói một lời vô ích.
Sứ đoàn Cảnh Quốc, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tề Mạc, hắn theo Quân Kỳ Ngọc và Tống Lễ Khanh, đi vào trong rừng hồ dương.
Thanh âm bước chân của Quân Kỳ Ngọc xào xạc, xuyên qua từng gốc cây hồ dương, trong đầu Tống Lễ Khanh vẫn còn đang phóng lại vó ngựa giơ lên cao, hình ảnh đạp trên người, hắn cơ hồ đều nghe được thanh âm cốt nhục xé rách, làm trên người hắn hàn ý đằng đằng.
“Lễ Khanh… Lễ Khanh!”
Thanh âm của Quân Kỳ Ngọc đánh thức y.
“Hả?”
“Đến lúc chỉ đường rồi.” Quân Kỳ Ngọc nói.
“Ừm…Đi thẳng dọc theo con đường nhỏ này là được, cách ba mét có cành cây chặn đường.”
Tống Lễ Khanh đáp một tiếng.
Quân Kỳ Ngọc không di chuyển ngay, hắn nghe ra giọng điệu căng thẳng của Tống Lễ Khanh.
“Muốn khóc thì khóc đi.”
Tống Lễ Khanh mới phát hiện mình đang ôm chặt cổ Quân Kỳ Ngọc, y chưa đối mặt với chiến tranh bao giờ, cho nên với y mà nói, hình ảnh này quá mức tàn nhẫn, nhìn thấy mà giật mình.
Huống chi Tề lão đại nhân còn là trưởng bối thân quen của y, làm sao có thể không đau lòng chứ?
Tống Lễ Khanh kiềm chế bị thương cả đường, y sợ phát ra âm thanh sẽ dẫn truy binh tới, lúc này nghe được lời nói dịu dàng của Quân Kỳ Ngọc, rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt như mưa rơi xuống cổ Quân Kỳ Ngọc, y khóc chiến tranh tàn khốc, Tề lão đại nhân hy sinh, khóc vì may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Tống Lễ Khanh cả người phát lạnh, ôm chặt cổ Quân Kỳ Ngọc, dán lên người hắn mới cảm giác ấm áp một xíu.
Loại cảm giác da thịt chạm vào nhau, dựa vào lẫn nhau, khiến lòng Quân Kỳ Ngọc nhũn thành một mảnh nước xuân, hắn chưa từng nương tựa lẫn nhau cùng một người bao giờ.
Tống Lễ Khanh không dám khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ rơi lệ, Quân Kỳ Ngọc bước đi vững vàng.
Từ từ, thần kinh của Tống Lễ Khanh mới giảm bớt căng thẳng, lúc này y mới phát hiện đầu vai của Quân Kỳ Ngọc đã bị nước mắt của mình làm ướt đẫm.
“Quân Kỳ Ngọc…” Tống Lễ Khanh ngừng nức nở, hỏi, “Vì sao ngươi không khóc? Ngươi không sợ sao? Tề lão đại nhân…Ngươi không đau lòng sao?”
Y đúng là chưa nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc khóc vì chuyện khác bao giờ.
Quân Kỳ Ngọc nhất thời không tiện trả lời y, suy nghĩ một chút mới nói: “Lễ Khanh, ta thấy quen rồi.”
Tống Lễ Khanh sửng sốt, mới nhớ ra Quân Kỳ Ngọc tòng quân nhiều năm, thấy người chết còn nhiều hơn cả người sống.
“Ta tận mắt nhìn thấy thuộc hạ của mình bị loạn đao chém chết, cũng thấy binh lính không chùn bước xung phong thân mình, núi thây biển máu, da ngựa bọc thây, không phải ta không đau lòng cho bọn họ, mà là không kịp đau lòng.”
Tống Lễ Khanh bỗng nhiên nhớ tới, y hình như vẫn luôn muốn tự mình đi xem, Tây Vực rốt cuộc là loại địa phương nào, tạo nên một Quân Kỳ Ngọc kiêu căng bạc tình như vậy.
Hôm nay y mới thiết thực cảm nhận được, có máu có thịt của Quân Kỳ Ngọc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]